
Chèn đéc, cái ngày gì mà mệt dữ. Sáng, đang gật gù với mấy bài ẩm thực trên báo Tiếp thị Gia Đình thì nhận được điện thoại. Lúc này là 10h30. Công ty gọi, đòi gấp số account Vietcombank+hình thẻ. Mèn ơi, vô sản như tui làm gì có cái đó
. Lật đật chạy ra chỗ chụp hình gần nhà, chả hiểu sao lúc cần thì người ta nghỉ. Chắc chưa mở cửa. Vào tiệm nét nhìn màn hình (mà thiệt ra cũng hổng bít nhìn cái gì, có tin giật gân anh D.M bị chụp hình... mát mẻ, thế mà chẳng có hình, hix
). Chờ hoài, rốt cuộc thì, acha, cửa vẫn không mở. Điên. Xách xe chạy lòng dzòng tìm Vietcombank. Nhớ lúc trước nó ở chỗ đó, nhưng tìm hoài vẫn không thấy. Hé hé, rốt cuộc hình không có, account cũng không có nốt. Cũng tại lười nên mới khổ, hix.
Trời nắng trời nôi, chạy lên công ty. Hix, buồn ngủ gần chết mà phải ngồi nghe cái bài Orientation dài ngoằng ngoẵng. Mém ngủ gục mấy lần, tội lỗi quá, amen. Sau đó là đi khắp công ty, bắt đầu bằng màn chào hỏi. Miệng thì nhe răng, đầu thì gục lia lịa nhưng rốt cuộc thì chẳng nhớ nổi cái tên nào, ngoài tên 2 chị cùng phòng+sếp đẹp chai của mình 
. Kết quả thu được của một buổi chiều: tia được mấy "anh" 83 mẹt mài cũng khá, cái miệng thì lém (chắc 8 đã lắm đây :-D).
Ngày mai đã bắt đầu làm rồi. Chỉ mong mình có sức khỏe để chịu được, như thế mà mừng lắm rồi. À, phát hiện mới: NEW COMPANY nhưng sẽ có OLD FRIEND :-). Bạn Hồng Châu sẽ cùng làm với mình. Chị Nhân Sự+sếp Hải đánh giá Hồng Châu rất cao. Cho nên mình càng cần phải cố gắng, và có mục tiêu để cố gắng. Nhưng mà từ hồi giờ thích làm gì thì làm, hổng có muốn (muốn cũng hổng được
) ganh đua với ai. Ba bảo con gái sống vậy thì tốt, nhẹ nhàng; nhưng bây giờ mà sống vậy thì có nước chết :-D. Ai cha, chưa vào làm ngày nào mà sao ai cũng biết có 2 Châu-new staffs nhỉ? Pó tay, làm việc dzậy mà còn có thời gian 8. À, lúc qua cái phòng gì gì đó hổng nhớ (nhìu quá
) có anh kia quen thiệt là quen, nói giọng ...giống giống mình, hình như là dân Lê Khiết. Nhưng đang tỏ ra dịu dàng nết na (há há) nên hổng dám hỏi.
Về đến nhà, chưa kịp thở đã phải xách xe...chạy rong tiếp. Đi từ nhà lên đường Thành Thái-Mobifone mất đúng 1 tiếng đồng hồ. Kẹt xe như điên. Mà chẳng thấy chú công an nào. Lúc về cũng chẳng hơn, cũng không thấy chú nào, nhưng chỉ mất 40 phút. Chạy lên Ngã 4 Bảy Hiền thấy mấy chú đang đứng bên cột điện, thiệt tình là mún...đá mấy chú mấy phát
. Lấy ảnh về xem, mèn ơi, thiệt tình là nhìn mấy tấm hình mà mình ...nhục-nguyên-cục. Nó trắng bóc bòng bong, xém nữa tưởng hình của ai, mém xỉu. Thiệt là iu chú Photoshop quá. Chắc phải đăng ký học cho nó đàng hoàng, hix, nhưng nhìn lại cái lịch của mình thì hơi đau đớn thiệt.
Sống cảm tính có tốt không? Không ai có thể trả lời chính xác cho mình ngoài chính bản thân mình. Sống cảm tính hay lý trí, cái nào cũng hay mà cái nào cũng dở. Chỉ cần mình đừng tiếc nuối cho những sự lựa chọn, thế là được. Và dù sống như thế nào cũng phải sống tốt.
Mình đang sống một cách quá cảm tính. Hình như những người mình hỏi ý kiến đều bảo mình nên chọn P, suy nghĩ xiêu xiêu rồi nhưng rốt cuộc thì cũng không hiểu sao mà mình lại chọn khác đi. Không biết nói với mọi người làm sao, đành trả lời (có thành thật không thì không biết
), rằng đã lỡ ...phải lòng sếp rồi. Hix hix, thiệt là... chơ chẽn, chơ chẽn thiệt. Mà coi bộ giải thích dzậy mà hay, hổng có ai hỏi típ (chắc bít mình ...mê sắc, hé hé).
Hôm nay biết rõ sau khoảng thời gian đó mình sẽ phải ra đi, nhưng lại không thấy tiếc hay buồn buồn gì đó. Hổng bít có phải cái mẹt Thị Nở của mình đã dày lên hay không, hiz hiz. Nhưng mình theo chủ nghĩa Chí Phèo, mặc kệ, cứ sống hết mình là được. Vậy là đủ rồi, hen.
P/S: Cảm ơn nhìu nhìu về cái bữa chat chit hơi dở hơi đó. Nhưng nó lại làm MĐ bình tâm lại nhìu, rồi mạnh dạn đưa ra một quyết định quan trọng mà mọi người ai cũng bảo là sai lầm, ngu ngốc (chính xác theo lời 1 chị là "ngơ ngơ ngẩn ngẩn như con nhỏ đang nói chuyện với chị", hix, đau lòng quá). Thiệt tình là thankz nhìu nhìu
(ọe) hehe