Gửi Pu yêu




Rồi tất cả sẽ qua...

Như gió thôi... Pu à.

Em tựa lưng khung cửa

thấy mùa về

Mùa này

em lại tự ủ ấm bàn tay

(Ngân)

Nhưng tay mày chẳng bao giờ lạnh đâu. Tay tụi tao đứa nào cũng ấm, mày biết mà, phải không?

Đi Xem Mắt, Khe Khe




Bắt chước người ta làm chuyện động trời: đi xem mắt. Sau 5 năm Đại học cấm con gái không được yêu, mẹ đã bắt đầu sốt ruột, hạ lệnh “Yêu được rồi đó nghen con”. Trời ơi là trời.

Gặp thì gặp. Cũng mong anh chàng nào đó khiến mình bớt điên đi một tí. Chỉ có một từ để nói khi gặp mặt: Great! He’s really a handsome, nice guy. That’s all hehe. Lâu rồi mới thấy người đúng như những mơ mộng lúc nhỏ. Thế mà hai anh em cứ nhìn nhau cười hoài làm bà mối cũng muốn điên theo. Cứ tưởng hai đứa đã quen nhau. Ai dè không quen mà lại thấy như đã quen lâu lắm rồi. Thì chẳng phải là đi gặp một người chỉ để quên một người sao? Cái này thì thật ra hơi đểu, nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau. Nhưng trời cũng thương, cho mình gặp một người bắt đầu có thể là bạn tốt. “Có phải người ấy không handsome bằng anh? Người ấy cũng không dễ thương với em như anh? Nhưng trong mắt em người ấy mới là người hòan hảo, chứ không phải là anh?” Làm sao mà ngay cả cái điều này anh cũng biết nhỉ? Chẳng lẽ lại nói cho anh biết, nhìn cái dáng cao gầy của anh em lại nhớ dáng đi vội vã của người ấy. Cũng không thể nói với anh rằng nhìn bàn tay gầy gầy của anh lại làm cho em nhớ bàn tay rắn chắc vững chải của người ấy. Ngay cả nụ cười tươi của anh cũng khiến em nhớ đến cái kiểu cười hồn nhiên pha chút tưng tửng của người ta. Anh đúng như những gì em đã từng mơ ước về một người yêu lý tưởng, nhưng không phải là những gì trái tim em đang chờ mong. Tiếc quá phải không?

Nửa đêm, lại nghĩ về bộ phim Hàn Quốc vớ vẩn nào đó đã xem, cũng chẳng còn nhớ rõ. “Điều quan trọng nhất trong hôn nhân là gì?” Mỗi người có một câu trả lời riêng cho mình, mình cũng chưa xem đến tập cuối nên cũng không biết câu trả lời cô nàng trong phim. Tự nhiên tối nay lại nghĩ về điều đó. Sẽ chẳng có câu trả lời chính xác cho đến khi đi hết cuộc đời, nhưng thật sự là muốn biết quan điểm của người khác như thế nào. Điên điên kiểu này chắc chết mất thôi.

Một chút hoang mang lúc nửa đêm về sáng, rồi cũng sẽ qua nhanh. Gặp gỡ thì cũng gặp rồi, quyết định thì cũng quyết định rồi, thỏa mãn rồi nhé. Từ ngày mai phải siêng học, siêng làm và siêng chơi đi thôi.

Phải thực hiện cho bằng kế hoạch trước mắt này nè: phải tăng cân trở lại. Bếch bát quá, chịu không nổi. Phải mập lên mới có sức khỏe mà học, mà làm việc. Phải mập lên mới tự tin chứ.

Kế hoạch cho ước mơ lâu dài: đang thực hiện. Phải cố gắng nhé.

Không bao giờ lại làm cái điều điên rồ này một lần nữa, anh nhỉ? Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Đùng không?

Cái pix này mình đặt tên là "Cầu vồng bình yên". Một ngày mới lên, mình sẽ bình yên như thế.

Bay đi cánh chim biển hiền lành. Chẳng còn giấc mơ nào, để giữ đôi chân em. Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em, khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ. Bay đi cánh chim biển hiền lành, đất trời rộng sao em không bến đỗ. Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu. Bay ra khỏi tầm tay, và tiếng sóng.

Quê Nhà Mùa Đông




Sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng cũng thấy chút se lạnh của mùa đông Sài Gòn. Nói cho có vậy thôi, chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông.

Sáng, mở cửa phòng, gió lùa vào lạnh gai gai cả người. Nhưng vẫn chưa đủ lạnh để mặc áo len. Hình như sắp tới Giáng Sinh rồi. Nhớ Giáng Sinh năm ngoái, thèm mặc áo len quá, thấy trời vừa lạnh vừa mưa, liền lấy áo ra dạo phố. Ra đường rồi, nhìn lại, thấy mình giống một con hâm. Có thấy ai mặc như mình đâu, toàn chỉ thấy áo hai dây. Thế mới điên cái đầu chứ.

Sắp tới Giáng Sinh rồi nhưng hình như năm nay chẳng thấy mọi người nhộn nhịp chuẩn bị hang đá, trang trí đèn như mọi năm. Chỉ có ngoài khu Sài Gòn, không khí ăn chơi Giáng Sinh có vẻ đã khởi nhịp. 11PM, ngoài phố vẫn tấp nập người đi chọn thiệp Giáng Sinh. Năm nay mình cũng chẳng còn hứng thú làm thiệp. Cuối năm rồi sao chẳng thấy mình khẩn trương, phấn khởi gì hết, chỉ thấy cái đầu nặng nặng, và cái người thì lười lười.

Tự dưng, muốn bỏ hết. Chui về nằm co một góc trong lòng mùa đông. Để lòng thấy ấm áp và bình yên, không phải cái cảm giác trống trải thế này. Người ta nói, chỉ có những người sống không biết sẻ chia hạnh phúc cho người khó khăn mới có cảm giác buồn chán thôi. Mặc kệ người ta nói, đôi khi cũng phải có một giây trống trải trong hàng ngàn hàng vạn giây hạnh phúc, thế mới biết quý trọng những gì mình đang có, đúng không?

Thèm quá cái không khí mùa đông quê mình. Năm nào cũng thế, chứ chẳng phải chỉ lúc này. Ngay cả lúc còn ở quê, mặc áo lạnh trong mùa đông mà cũng đã thấy nhớ.

Nhớ cái bếp rơm quê nội mùa đông, khói lan một góc trời buổi sớm. 4h30 sáng, ngồi thu lu trong bếp, hỏi cô em họ đang nghĩ gì khi đăm chiêu nhìn bếp lửa. Cô bé nói đang nghĩ về đàn lợn con vừa mới sinh hai hôm, về đồng lúa đông về. Nghĩ cả việc lát nữa đi chợ về phải ghé mua cho chị khúc kẹo chặt ngày xưa khi còn sống bà vẫn hay mua cho hai đứa lúc tan chợ. “Mấy lúc chị về như thế này”. Thấy thương chi lạ cô em nhỏ, lúc nào cũng nghĩ những điều đơn giản mà mang lại cái cảm giác ấm áp cho mọi người. Mà hình như người miền quê ai cũng thế. Sáng mùa đông rét mướt, quần vẫn xắn ngang bắp chân, rủ nhau ơi ới ra đồng vang cả xóm. Đồng xa thấp thoáng dáng người làm ruộng, cây lúa có lạnh bao giờ?

Mùa đông chốn thành thị quê mình, cũng chẳng thể quên. Mùa đông cũng là mùa bão lũ. Mưa rả rích kéo dài cả tháng. Ừ, lúc này có lẽ đang mưa. Quần áo giặt thì chẳng bao giờ khô hoàn toàn, cứ một mùi ẩm ẩm. Tháng 11, cả nhà luôn trong tư thế sẵn sàng, lúc nào nước lên là phải dọn đồ đạc. Có khi lũ lên lúc nửa đêm, khi mình đang say giấc ngủ, thế mà sáng mai thức giấc, đã thấy cả nhà “di cư” lên lầu. Những lúc như thế, tự dưng thấy mắt rưng rưng muốn khóc. Ba mẹ lúc nào cũng lo cho mình, sợ mình mất ngủ khi lúc tối đã thức khuya học bài. Mà đâu có biết, con học thì ít, chơi là nhiều, nghĩ ngợi vẩn vơ còn nhiều bạo, nhưng chẳng bao giờ nghĩ cho bố mẹ lấy một lần.

Nói về cái sự lụt quê mình cũng lắm chuyện để nói. Dân Sài Gòn thì chỉ thấy triều cường lên ngập đường loang loáng, hay như đường ống nước vỡ tràn nước ngập đường thôi nhỉ? Trẻ con Sài Gòn chắc chưa bao giờ được chụp nơm bắt cá và chắc cũng chưa bao giờ rủ nhau chèo thúng giữa lòng thành phố. Ngày lụt, cả thành phố nhìn nhau qua những lan can trên lầu. Nhưng chẳng có gì ngăn nổi lũ nhóc trèo qua trèo lại lầu của nhau, rủ nhau chơi đồ hàng, đám cưới. Ngày thường, giữa phố phường đông đúc bận rộn, ra vào gặp mặt nhau đã khó, huống hồ hỏi han thăm viếng. Ngày lụt, hình như mọi người mới có thời gian để xích lại gần nhau. Các ông thì phụ nhau khuân vác dọn dẹp đồ đạc, hay ngồi hai bên bờ thành lan can ngăn giữa hai nhà mà uống trà nói chuyện. Còn các bà mẹ thì cứ hỏi nhau xem nhà nào có thiếu đèn pin, mì gói hay không. Món ăn trong ngày lụt cũng thế, được chuyền tay nhau từ nhà này sang nhà khác, thế mà lại ngon.

Mùa đông đến, phố phường dường như đổi khác. Những mùa đông trong ký ức, sắc trời một màu xám rũ. Sáng sớm, phố dài dường như run rẩy trong cơn gió lạnh, khiến phố như cứ dài ra hun hút. Phóng xe đến trường, chỉ kịp nhìn hai bên đừơng hàng cây đã trút gần hết lá. Dãy bàng trước cửa lớp đỏ một màu lá, thân cây xần xần xám xám, thấy rất thương.

Mùa đông quê mình, không có cái khí trời khô se sát của Hà Nội, không có chút nắng nồng gay gắt của miền Nam, nhưng vẫn là những điều quen thuộc mà người ta thường nghĩ về mùa đông. Thế thì có chi để mà thương, mà nhớ!?!

Thương chứ, là mùa đông để mỗi ngày được “cướp” hoa ngọc lan mà anh chàng lớp trưởng mang vào lớp, nghe mùi hoa trong hộp kính tỏa lan thoang thoảng cả một góc lớp. Để chia một chiếc găng tay len bé bé cô vừa mới nhét vào cặp lúc sáng với cô bạn cùng bàn, để cùng xít xoa “Sao mà lạnh!”

Mùa đông để bắt gặp anh chàng chảnh chảnh, kiêu kiêu, mặt lạnh mà mình rất ghét gần nhà ngoan ngoãn để mẹ choàng vào người chiếc áo len màu xám, để rồi từ đó thấy anh chàng chẳng còn cái vẻ chảnh chảnh, kiêu kiêu ấy nữa, để thấy anh chàng cũng rất dễ thương khi hay mặc chiếc áo số 10 của Juve đá bóng một mình.

Mùa đông, để được nghỉ học, cùng mấy cô bạn ngồi quán cóc, hít hà trước đĩa chuối chiên hay tô ốc hút nóng nóng, cay xè.

Mùa đông, để được nhai ngon lành tô bắp rang cuối cùng bà làm riêng cho bé Quỳnh. Để rồi qua mùa đông lạnh, chỉ còn có thể gặp bà qua những giấc mơ…

Mùa đông, để thấy lòng cứ quặn đi khi ông bệnh chưa khỏi, đã ngồi dậy, run run nơi góc vườn đan cái vợt đập muỗi bằng tre cho cháu để làm bài thủ công. Ông đã thấy cháu ngồi đan cả hai ngày nghỉ phép nhưng vẫn không được. Đã khóc, chạy đến ôm ông và bảo ông nghỉ đi, đừng làm nữa, mặc kệ cháu, thế mà sáng sớm hôm sau trở về thị xã, lại thấy cây vợt trong giỏ quà mẹ xách.

Mùa đông, để cả khán phòng đêm văn nghệ dường như im bặt, khi cậu lớp trưởng hát tặng mẹ: “Chiều mưa, có một người con gái nhớ quê xưa, vời vợi…”. Mẹ cậu ấy vừa mới qua đời… Để lại rưng rưng khi nghĩ về mẹ, “Mẹ già như chuối chín cây…”

Mùa đông, để mỗi chiều về, đạp vội xe ngang qua nhà thờ bé bé của thị xã, chỉ để nghe tiếng chuông ngân từng hồi, từng hồi , đánh thức lũ chim đang im lìm ngủ trốn rét; rồi như bị nuốt chửng bởi không trung bất tận.

M ùa đông, đi ngoài phố, nhìn mọi người ai cũng thấy thân quen.

Mùa đông, ngay cả ánh đèn vàng của ngọn đèn đường cũng khiến người ta thấy bâng khuâng. Tiếng rao đêm nghe buồn buồn khó tả.

Chỉ không thích khi màu đông vẫn còn nhiều cô bé bán diêm.

Mùa đông chẳng phải diệu kỳ lắm sao. Xoè tay ra chẳng khi nào thấy lạnh. Xoè bàn tay chỉ thấy ấm cúng khi mùa về.

Những ký ức mùa đông đã gần như tan biến cả. Những gì còn sót lại trong mình quá chi là ít. Sợ rằng có một lúc nào đó mình sẽ không thể thấy cái ấm áp

khi mùa về. Mùa Đông yêu.

Cỏ May Ơi, Bay Đi!




Nằm viện hai ngày. Hình như không ai ưa cái mùi bệnh viện, thế mà mình không cảm thấy ghét cái mùi ấy chút nào cả. Có lẽ giấc mơ ngày be bé vẫn còn. Và mãi mãi là một Laputa mà mình chẳng thể tạo ra trong đời mình-kiếp này, hihi. Tự dưng lại nhớ đến Yesterday. Không biết Y. đã trở thành bác sĩ chưa. Anh ấy sẽ là một bác sĩ thật tốt bụng, mình vẫn luôn tin như thế.

Trong giấc ngủ, hình ảnh Anh vẫn hiện về chập chờn trong những giấc mơ. Chị y tá bảo mình đã gọi tên một người nào đó rất nhiều lần trong đêm. Cười một cách mệt mỏi. Chẳng là anh sao trong những giấc mơ em mong đợi? Chẳng là anh sao khi đã nhìn em bằng ánh mắt cười ấm áp, bảo rằng em sẽ khỏe lên? Trong giấc mơ, vẫn nhớ mình rất tỉnh táo bảo anh hãy nhéo mình một cái thật đau, để mình biết đây không phải là giấc mơ. Sao anh không làm như thế, mà chỉ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc em mà bảo “Anh đây”, để giấc mơ ấy vẫn là giấc mơ mà không thể là sự thật?!? Để khi em tỉnh giấc, chỉ thấy em giữa bốn bức tường trắng, chạy tìm khắp nơi vẫn chẳng thể thấy anh?!?

Hai ngày, đủ để em biết em yêu anh nhường nào. Phải, em yêu anh đấy.Tình yêu đối với em luôn là điều quý giá, nên chẳng dễ dàng để nói tiếng yêu. Nhưng ít nhất lúc này, em vẫn muốn nói điều đó. Chẳng phải nói trong lúc lòng yếu đuối, mà nói như tự nhủ với mình rằng, nếu lòng chẳng thể quên, thì đã đến lúc chẳng nên tiếp tục lừa dối chính mình. Sẽ không tự dối lòng rằng mình đang quên anh. Sẽ không tự dối lòng rằng anh sẽ đến bên mình, chỉ cần mình vẫn yêu thương và chờ đợi. Đã từng yêu anh đủ để thấy hạnh phúc tràn đầy từng ngày khi biết anh sống vui, và có nhiều bạn tốt. Đã từng yêu anh đủ để thấy bình yên khi thoáng thấy anh bước vội. Đã từng yêu anh đến không có cảm giác giận hờn anh bởi bất kì điều gì. Bây giờ, yêu anh để biết dù anh là người trái tim mình tìm kiếm, nhưng mình không phải là người anh mong đợi. Yêu anh đủ để biết mình là người anh có thể gạt qua đời chẳng chút suy nghĩ, vấn vương. Và yêu anh để biết đã đến lúc ra đi. Đi trên con đường mơ ước, chưa bao giờ đến nơi nhưng phải quay lưng, có lẽ là cái cảm giác này.

Giờ này năm ngoái, là lúc mình đang quay như điên với cái luận văn dở hơi, quắt quây trong nỗi nhớ khi anh vẫn còn gần. Không, chỉ là gần về mặt địa lý. Còn anh lúc nào cũng vời vợi xa. Để rồi 9h30 tối, lại ngồi một góc nào đó trong sân trường, hát khe khẽ một bài hát nào đó, để dằn nỗi nhớ xuống thật sâu rồi mới dám ra về. Một năm trôi qua, không phải quá dài, nhưng ít ra cũng đủ để mình thay đổi. Thế mà cớ sao lúc nào cũng tự dối mình rằng mình đang quên anh?!?

Nếu anh biết điều này, chắc anh sẽ coi thường em, con nhỏ không lo cố gắng trong cuộc sống, chỉ lo yêu với đương. Anh vốn không thích những người thích giữ một người nào đó cho riêng mình.

Nếu anh biết điều này, có lẽ sẽ buồn một chút khi biết em yêu một cách khổ sở thế.

Nếu anh coi thường em, ừ thì cứ như thế, em là con bé vô tích sự như thế.

Nếu anh buồn đôi chút, thì anh đừng buồn, cũng đừng lo đến một giây. Nhìn vào thì có vẻ thế, nhưng em có đau buồn, khổ sở chút nào đâu. Yêu anh hạnh phúc tràn đầy đến phải thốt ra thành lời thế kia mà. Đừng lo nhé.

Hôm nay, đã khỏe nhiều rồi. Phải bước ra đường mà chiến đấu thôi. Cuộc sống chẳng phải là một cuộc chiến sao? Chiến đấu để chiến thắng giành hạnh phúc. Mình chưa bao giờ, và chẳng bao giờ là người lính xuất sắc. Mình chỉ là người lính bình dị, nhưng sẽ không ngừng chiến đấu. Mình vẫn chỉ là 1 strong normal girl như lời chúc của Vịt thôi.

Nhưng trước hết, phải thả Cỏ May về trời.

Tạm biệt nhé, Cỏ May.

Tạm biệt nhé, Anh…

Confused Again

Đang lúc cần sự tự tin nhất thì lại cảm thấy mất bình tĩnh, mất tự tin nhất. Cho nên từ trước tới giờ chẳng làm được việc gì.


Lại mong có một người nào đó, khẽ nói với mình "Không sao đâu", để mình đỡ đi cái cảm giác chơi vơi như thế này. Nhưng ngẫm nghĩ lại, mình chưa từng động viên người bạn nào của mình như thế. Lúc này mới thấm thía cái câu "U get what u give".


Lại tự động viên mình "There's nothing that U cannot do. I believe in you" như trong bài hát Celine Dion vẫn thường hát. Không tin vào bản thân mình thì ai sẽ có thể tin mình. Confused, confused, confused........


Everyday is a fighting day................Try, and try, and try!

Ôi, Cá Viên Chiên




Thê thảm quá. Tình hình quá bi đát. Đã hai ngày rùi, mình chỉ có cá viên chiên làm bạn. Cái món yêu thích, thế mà bây giờ nhìn nó lại dở khóc dở cười. Sáng, trưa hổng có gì vào bụng, chiều tối vừa ngồi trên xe buýt vừa bí mật cho vài miếng vào miệng (Note: ăn công khai bị chửi là cái chắc, trên xe buýt có máy lạnh mà). Sau khi làm luận văn xong, tăng được 3 kg. Bây giờ đã thấy giảm 2kg. Hix hix, từng ngày nhìn em mà em đau đớn quá. Ghé qua blog của chồng, thấy chồng đang bị mấy em chê về cái chuyện gain weight, làm mình buồn. Hix hix, kẻ thì muốn bỏ, người tìm không ra, đúng là nghịch lý, hix hix.


Trong khi đang cám cảnh cho mình thì giọng Eva Cassidy vẫn cứ vang vang rõ mồn một "If you're lost, you can look and you will find me, time after time". Mén ơi, cá viên chiên, time after time.


Chắc mai lại tiếp tục như thế, hihi.

Thiên Đường Gọi Tên




Một người bạn nữa vừa mới ra mắt người yêu. Hihi, chúc mừng mày nhé. Nhìn đi nhìn lại, thấy bạn bè mình hạnh phúc cũng nhiều, cảm thấy rất vui. Như bé Heo Hồng, bé Chua Chua Cay Cay, hay như chồng cũ yêu dấu của mình đấy. Tình yêu không to tát, cũng chẳng phải gặp trở ngại sóng gió ngăn cách như chuyện của Juliet và Romeo ngày xưa, tình yêu bé bé, dịu dàng cứ nhẹ nhàng lan tỏa một cách bình yên thế, đẹp biết chừng nào. Chắc là mấy bé đang rất hạnh phúc. Tặng những người bạn đang yêu của mình bài hát này, mong ước tình yêu của các bạn cứ mãi bền chặt, và đẹp như thế.


Những ai chưa yêu, hoặc đã vui đã buồn với tình yêu xưa, cũng hãy vui lên nhé. Vẫn có một người luôn dành cho bạn, là của riêng bạn. Đúng nơi, và đúng thời điểm.


http://www.freewebtown.com/muadongxukhac2/6.Thien%20Duong%20goi%20ten-HAT-Phu...


Ngày mai, chắc sẽ bắt đầu đan khăn choàng cổ. Hôm trước nhớ đã "dụ" chồng cũ, nhưng muh chồng cũ đã có dzợ mới rồi, nên chắc phải tự lo cho thân mình thui. Huhu, cái đời con rệp. Còn cái khăn vừa đan xong, chắc không còn cần nữa. Hì hì, chắc ít bữa nữa đem đấu giá quá.

Ngốc Thế!




Hình như mình đã ngộ ra cái gì đó, vào cái lúc đó.


Hi hi, buồn mình ghê luôn vậy đó. Có gì đâu.


Ừ, không có gì cả. Không có gì, không có gì.


Đã đến lúc phải đổi thay. Đến lúc rồi...

Đêm Màu Xanh




Lâu lắm rồi mới thức khuya thế này. Không khí của trời đất lúc nửa đêm về sáng thật dễ chịu. Không khói bụi. Không tiếng người la hét. Thảng hoặc có tiếng xe dòn dã chạy rồi xa dần, xa dần. Cứ tưởng chỉ còn mình chiếm hữu cả cái không trung rộng lớn này thôi chứ. Thế mà đâu đó lại dập dìu tiếng ghi ta gõ nhịp đều đặn. Ừ, mà có phải chăng tiếng ghi ta đó từ nãy giờ cứ níu chân mình… Bài “Đêm màu xanh” đây mà. Đêm dường như lung linh trước mắt…


Không biết đêm màu xanh trong bài hát là như thế nào. Đêm chờ đợi. Đêm màu xanh hi vọng. Cũng chẳng hiểu một cách rõ ràng. Nhưng vẫn cứ thấy xốn xao. Ừ, thì chờ đợi mà làm chi khi biết người-đã-đi-xa sẽ đi xa mãi, khi vẫn biết “ xa muôn đời”. Một hi vọng, một niềm tin xuẩn ngốc?Tự huyễn hoặc mình? Hay điều đơn giản nhất mà mình vẫn chưa thể hiểu: trong tình yêu quan trọng nhất là niềm tin? Hay chỉ là trong đêm, khi xung quanh mình chỉ còn là bóng tối, người ta dễ để lộ cái điều vướng víu trong lòng mà chẳng phải dấu diếm, không sợ người khác nhìn thấy mình mỏng manh, yếu đuối.


Cũng không biết từng đêm màu xanh ấy có giống cái đêm-không-màu của mình. Chỉ biết đứng lặng nhìn bầu trời. Có ngàn vì sao lấp lánh không nhỉ, mình cũng chẳng nhớ. Đúng ra là không biết. Chỉ biết rằng có một người đang ở một nơi nào đó trên ấy. Còn mình thì chỉ muốn tan biến vào cái không gian hun hút đó, cố nhướn mình thật cao nhưng chẳng thể bay lên. Bất lực. Đêm ấy không có màu đen, không màu xanh. Đêm không màu.


Đôi khi, không cần phải quen biết, mới có thể chia sẻ cho nhau. Chỉ cần đêm như thế này là đủ, người guitarist-chưa-quen nhỉ?


Đêm trong trẻo, và yên lành quá…


 


Đêm màu xanh, dường như yên lành


Ngàn vì sao lấp lánh buồn


 Mình tôi thầm mơ nơi phương trời xa có em


Vai kề vai, niềm vui đâu còn


Giờ mình anh trên lối mòn


Tình yêu tàn theo mùa thu về nơi vắng em


Nụ hôn đầu tiên vừa trao, đã mãi xa rồi


Và khi tình yêu vụt bay theo áng mây trời


Để lại anh cùng bao niềm thương nỗi nhớ


 


Người ơi, Em giờ phương trời nao có lắng nghe tiếng đàn tôi


Vẫn cất lên cung sầu xa xôi hỡi em


Và anh luôn thầm mong ngày mai ánh nắng lên em về nơi đây


Cùng thắp sáng lên bao niềm tin yêu


Cho ta bên nhau mãi mãi


Từng ngày buồn vẫn cứ trôi qua


Ngàn lời tình nồng vẫn mãi tuôn trào từ khi em xa vắng


 trong đêm màu xanh


 


Dẫn vẫn biết xa em muôn đời


Nhưng tim anh vẫn nói một lời


Rằng yêu em mãi


http://www.acidplanet.com/mediaserver/AP2/0891000/890784-5876-526818.asf


 


Chị à, thật ra, cảm giác khi vừa biết mình mất một ai đó cũng không đáng sợ. Có đáng sợ chăng là cảm giác sau một chuyến đi dài mỏi mệt, chạy ào về chỉ để tìm một bóng hình thân quen nhưng không thể thấy.


Cảm giác khi biết mình không là ai, là gì đối với một người cũng không sợ bằng khi biết mình chẳng bao giờ còn có thể thấy người ta vui, người ta buồn.


Cảm giác mình sống quá phụ thuộc vào cảm xúc, vào một người nào đó quả thật đáng sợ. Nhưng cũng chẳng đáng sợ bằng khi mình biết rõ người ấy không thích những ai sống như vậy nhưng mình vẫn không thể từ bỏ lối sống đó.


Phải không?!?

Note: Nhớ Giữ Ấm




Yup, nghỉ nguyên ngày, để ăn chơi. He he, đời mới dzui thú làm sao.


Nghe loáng thoáng, trời chuyển rét (anh em trong Nam thì khỏi lo :-d), nên bà con nhớ giữ gìn sức khỏe.


To...: nhớ mặc ấm nhé. Giữ ấm cho cổ và tay nữa, hén. Ốm là không biết thế nào đâu. Có người sẽ lo đấy.


To my day: :-D


Cái người gì đâu mà kì. Đẹp mà dzô dziên phát ớn. Akaaaaaaaaaaaa, đáng ghét quá, đáng ghét, đáng ghét, (đáng ghét) mũ n. Xí, xấu xí như con chí, lại làm chuyện để ý. Hứ.


Đã truy tìm lại được dấu vết của vn99.net rùi. Thích quá. Nhưng nó chẳng còn hoành tráng như xưa. Hơi bị hix hix. Cái yeuamnhac bây giờ cũng thế. Nhưng cũng tự an ủi, có cái nghe còn hơn là hổng có cái gì.


Mới vào blog của bé Dzịt, thấy cái blog bay mất tiêu. Lo lo. Rồi nhận ra mình cũng thế. Chẳng ai nói gì, nhưng nếu có làm ai đó lo lo như vậy thì thật là có lỗi. Thôi, từ giờ có gì thì tự mà giải quyết một mình. Không ẩn blog nữa. Nếu thích thì cho nó die một phát lun, hihi.


Nhưng muh từ sáng giờ tức con nhỏ Chua Chua Cay Cay quá. Tự dưng bảo mình sám hối tội lỗi. Rồi còn cái gì mà mớ "bòng bong" nữa. Giận lun.


Đổi theme. Chưa thấy xứng đáng với Sen, Sen nhỉ?


Theme Yahoo, hình như chỉ có dân Blogger amateur như mình mới xài, hihi. Nhưng lại thấy iu ghia cái theme Winter. Cái màu không giống, nhưng gần cái màu Nỗi Nhớ. Mùa đã về, mà sao xòe tay ra đón chẳng được. Hình như mình đang lạc mất Mùa Đông....


 

.............

Yup! Tối Chủ Nhật tuyệt dzời, hihi. Đi lang thang, bắt gặp hai thanh niên rất ư là hot, đang ngồi trò chuyện với bà lão mà mình thường thấy. Không chỉ tối nay, tối qua, tối trước nữa mình cũng thấy vài chàng trai, cô gái như thế. Chỉ vậy thôi cũng đủ vui rồi. Ah haaaaaaaaaaaaaa...


Đường Trương Định: hai người khá lớn tuổi, vui cười và nắm tay nhau đi dạo rất tình tứ. Ăn mặc trẻ trung, dù tóc phần bạc đã nhiều. Hình như bàn tay vẫn còn nắm chặt, và mắt vẫn còn long lanh.


Đường Điện Biên Phủ: một người đàn bà lớn tuổi đi dọc theo con đường một mình. Không ai bên cạnh. Bước chân có buồn không nhỉ? Cũng không biết, nhưng sao linh tính bảo đó là người cô đơn. Dáng đi sao mà giống cô mình ngày trước.


Nhìn hai người phụ nữ, tự dưng lại liên tưởng đến bản thân mình (chắc có lẽ do hai người đó cũng ốm ơi là ốm------->giống MĐ Image Image). Rồi mình sẽ trở thành người như thế nào nhỉ? Bất chợt, ước chi có tên Doraemon bên cạnh, mình sẽ chiếm túi thần của nó và bay cái véo tới tương lai ngó mình một phát chơi :-D


Vào Blog của bạn Yue, lại thấy sầu đời hơn. Hixhix, bạn nào cũng chọn dzợ theo tiêu chuẩn của bạn Yue thì chỉ mình chỉ có ...héo, hixhix.


Đáng lý ra, hôm nay vào để xóa hai cái topic "Im lặng" đã post. Nhưng nghĩ sao đó, lại thôi. Cái gì đã làm, phải chịu trách nhiệm về nó. Không thể trốn tránh (và thủ tiêu tan chứng vật chứng như thế, hihi). Nói như ông thầy Lý lớp 12 của mình hay lảm nhảm là "Phải nâng niu và trân trọng "thành quả" của chính mình" ^V^


Nghỉ đi nghĩ lại, thấy mình cũng hơi quá đáng. Mình có quyền nói điều mình nghĩ thì người khác cũng thế. Sao lại lấy suy nghĩ của mình ra để phản bác cơ chứ? Hôm trước, thấy blast của bạn Yue rất đáng để học: Nên nghĩ tất cả những gì mình nói, nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ". Ah, đúng! cảm ơn bạn Yue rất nhiều Image Image Image


Ah, hôm nay tâm trạng phấn chấn. Lảm nhảm xong rồi. Out thui. Chào bà con cô bác Image Image


Cái ý định khai tử thì vẫn còn. Sau dự định đó, là die ngay.

...

Cho một người bạn xem cái Blog Entry mới nhất, và hỏi, "Tao có sai không?".


- Người ta thấy mày buồn, chỉ góp ý cho mày, và an ủi, thế mà mày làm gì đã lồng lên như thế. Người ta tốt với mày, mà mày nói thế mà nghe được à. Nói rằng không nổi nóng, hay có định kiến với ai, thế mà nói cứ như chửi vào mặt người ta ấy. Không phải lúc nào nghĩ cái gì thì cũng nói toẹt ra như thế. Lời nói có thể làm người ta tổn thương, biết không? Nên xóa cái này đi thì hơn. Tao thấy mày hơi quá.


Cười heo hắt. Lúc mình viết cái Blog đó, hình như sém khóc. Còn bạn mình đọc được thì bực mình. Hình như đôi khi người ta nói thật những điều suy nghĩ cũng không phải là điều tốt. Nếu những điều mình đã viết, làm tổn thương mình và cả những người bạn của mình, thì viết để làm gì? Chỉ nên viết những gì thật vui thôi sao? Những gì mình suy nghĩ, những ước mơ, dự định thật sự cũng không nên nói, vậy thì cái Blog của mình để làm gì đâu. Chỉ để đăng vài câu chuyện cười và tán dóc à? Vậy thì nó không cần thiết để tồn tại nữa.  Có phải thế không?


Báo tử cho Muadong's blog vậy.


 


 

Im Lặng

Ngẫm nghĩ, thấy cũng buồn cười. Đôi lúc, mình nói chuyện nhảm cực nhảm, không rõ người khác có hiểu không, thì hình như ai cũng hiểu. Còn khi mình nói những chuyện rất chi là đơn giản, thì chẳng ai hiểu. Vậy là sao? Ừ, thì thế.


Khi mình viết, mình muốn bạn mạnh mẽ hơn, không có nghĩa mình khinh bạn khi thấy bạn yếu đuối. Mình cũng không quá vô tình, vô tâm để không biết rằng chỉ cần một lời động viên, chia sẻ, hoặc chỉ cần ngồi bên nhau trong im lặng, cũng là một điều vô cùng quý giá, không phải lúc nào cũng có được.


Ừ, không ai hiểu. Mình khuyên bạn nên tự quyết định cách sống của mình, tự mình đứng lên vượt qua khó khăn, đừng than vãn, phải mạnh mẽ và vững chãi như tùng. Bởi mình sợ, khi mình không còn đủ sức hay không còn là người vững vàng có thể động viên bạn, khi bờ vai mình không còn đủ sức cho bạn tựa vào, mình sợ phải thấy bạn gục ngã. Bạn có biết không? Mình không phải là người quá quan trọng đối với bạn, nhưng mình vẫn sợ như thế. Ngộ quá. Làm sao hiểu được chứ, đúng không?


Ừ, không ai hiểu. Cái công việc mình đang làm, đúng là ban đầu mình không thích. Không ai biết, khi mình đã bắt tay vào làm cái gì, mình cũng đã yêu thích nó. Bởi đơn giản, mình nghĩ, ai và cái gì cũng có điểm hay. Không ai xấu hoàn toàn, và không ai tốt hoàn toàn. Mỗi ngày nhận ra một điều gì đó tốt đẹp, ở một ai hay việc gì đó, đều khiến mình vui mà có thể quên đi những khó khăn. Chính vì vậy nên mình mới thấy buồn khi công việc vì ai đó không thể "chạy" được. Ừ, người đơn giản và ngộ như mình, ai mà hiểu được.


Cũng đã được nửa năm rồi. Nếu mình không thích, không gì giữ chân mình được. Không phải là vì đã buộc mình vô cái công ty nào thì cũng phải trói buộc mình trong đó. Ừ, cũng có thể đúng. Nhưng đối với mình thì không. Ừ, thấy cái câu "Tôi không phải đầy tớ của đồng tiền" mà lòng thấy đau. Mình hiểu ý câu này chứ. Theo cái nghĩa tốt đẹp của nó. Nhưng mình lại nghĩ đến những em bé bơ vơ ngủ bờ ngủ bụi, những người ngâm mình cả ngày dưới dòng kênh đen sì chỉ để kiếm ngày mấy ngàn, nghĩ đến những người bạn rớt nước mắt, cắn răng buộc phải nghỉ học khi không đủ tiền đóng học phí. Ừ, đó là vì có thể bạn chưa bao giờ phải chịu đói một ngày. Hoặc chưa bao giờ phải ngồi lề đường kiếm từng đồng tiền như bà lão mà mình đã kể trong cái topic lang thang Sài Gòn. Bởi bạn được học hành đàng hoàng, có thể tự mình sống đàng hoàng, có thể có một công việc lương ít một tí cũng không sao. Chỉ phải băn khoăn giữa cái công việc nào tốt cho mình, công việc mình yêu thích. Nên mọi chuyện được nói một cách quá đơn giản như vậy. Đồng tiền bản thân nó chẳng có lỗi gì cả. Giữ phần tốt đẹp trong con người mình, đó mới là điều nên làm, dù có tiền hay không tiền. Mình cũng là người mê tiền, rất mê tiền đấy. Ừ, mỗi người một cách nghĩ, một cách sống mà.


Ừ, không ai hiểu. Đã lâu rồi, mình không còn thật sự nổi nóng bao giờ, ngay cả lúc này, thấy có vẻ như lời lẽ của mình quá chủ quan, quy buộc, gay gắt.. Có lẽ đã thấy nhiều điều nên thấy. Cũng có thể từ ngày mình biết thương yêu một ai đó thật lòng. Nhường nhịn, biết chia sẻ, và dịu dàng, chẳng phải là con người mình muốn hướng tới sao (dù thấy cái điều này còn khó gấp mấy ngàn lần cái ước mơ mà mình ấp ủ).


Ừ, thì không ai hiểu. Đôi khi người ta cũng phải thật sự cứng rắn, và không khoan nhượng. Thuốc đắng giã tật. Nhưng lời ngọt ngào, không phải quá khó đối với mình để nói. Nhưng đó không phải là những gì mình muốn dành cho những người bạn của mình-những người đối với mình còn có ý nghĩa hơn mọi vật chất.


Chẳng lẽ lúc nào cũng phải nói mọi chuyện một cách quá rõ ràng và rạch ròi.


Có thể sẽ có người giận mình, ghét mình cũng nên. Ừ, thì cứ nghĩ những gì bạn muốn nghĩ về mình, cứ đối xử với mình như bạn muốn, mình cũng chỉ im lặng mà thôi.


Lần đầu tiên, và cũng lần cuối cùng, giải thích, thanh minh cho một điều gì đó.


 


 

Hu Hu, 2 Chữ T :(


THÊ THẢM

Tui sắp thất nghiệp rùi, bà con cô bác gần xa nhớ cưu mang tui nghen (^v^)



Tình hình rất chi là bi đát. Sau vài cú chơi bời+công việc bế tắc+cái máy lạnh chít tiệt, giờ nhìn mình chắc chẳng giống ai, huhu. Xơ xác. Ahhhhhhhhhhh, xấu quá ^_^


Cố gắng không được gì, nhưng ít ra vẫn có thể tự hào mình đã cố gắng. Ít ra thì mình cũng làm điều đó với tâm huyết thật sự, dù rằng chẳng phải là việc mình yêu thích lúc đầu. Cái bẫy hoàn hảo đã giăng, thấy, nhưng vẫn không thể tránh. Có phải tội nghiệp cho mình lắm sao?!?!?!?!?


Từ lúc trước, luôn luôn có ước vọng làm người trong top dẫn đầu. Không phải vì cái danh hão huyền hay cái khát vọng gì quá quắt. Chỉ vì muốn, nếu mình có thể có quyền quyết định, mình sẽ không ra những quyết định chỉ có lợi cho mình, hoặc chỉ để làm hại người khác. Mình vẫn tin vào phần tốt đẹp của con người mình. Dù ai đó đã từng nghĩ thế nào về mình, mình vẫn tự tin mà tin vào điều đó. Thế mà càng lúc càng chẳng ra làm sao. Người như mình bây giờ, thiệt chẳng làm được cái khỉ gió gì hết. Chết chán cho mày, thiệt tình.


Thua trận thế này, thiệt là thảm thương, hihi.


Dù có thế nào, mình vẫn không thể làm những việc mà mình không tin là nó đúng.


Đã lựa chọn thì không than vãn, MĐ nhé. Cố lên, nhóc.

REPLY

To...


Đã qua rồi cái thời trẻ con, khi mình có thể giận một ai đó vì người đó thân với một người khác hơn mình. Hoặc có chuyện gì mà người đó không nói với mình mà lại đi nói với những người khác. Có gì đâu. Cũng qua rồi cái thời, mình muốn mọi người quan tâm đến mình nhiều thật nhiều, dù mình vẫn tỏ ra lạnh lùng như không cần ai bên cạnh. Qua lâu rồi, nên đừng giải thích với mình theo kiểu ví mình như trẻ con thế. Không thích chút nào.


Mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho bản thân mình. Bạn cũng thế. Mình sẽ không bao giờ trách bạn đã sống thế này, thế khác. Chỉ cần bạn thấy bạn sống không làm hại đến người khác, không hổ thẹn với bản thân, và dám chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình, chẳng phải là đã tốt lắm sao?!? Bởi mỗi người một tính cách, một cách sống, cho nên mình không có quyền phán xét ai cả. Bạn thấy bạn không đánh mất bản thân bạn, thế là đủ rồi.


Với riêng mình, mình không thích thấy người khác yếu đuối. Hoặc tỏ ra yếu đuối. Bởi hoặc mình sẽ cảm thấy buồn vì thương bạn, hoặc mình sẽ tỏ ra khinh ghét. Mà cả hai đều đó, đều không tốt cả, đúng không? Ai cũng có lúc suy sụp, nhưng đừng khiến người khác phải thương hại mình. Mình chẳng bao giờ có ý nghĩ thương hại bạn hay một ý nghĩ xấu nào đó, nhưng mình vẫn muốn nói thật những suy nghĩ của mình. Chỉ thế thôi.


Đã đến lúc đứng dậy và đi một cách đàng hoàng rồi đấy.


Có thể bạn sẽ ghét mình, cho rằng mình sống giả dối, hay không phải là người bạn tốt, biết sẻ chia. Ừ, bạn có thể nghĩ thế nào về mình cũng được. Mình chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có ý nghĩ sẽ thanh minh hay cố làm người ta thay đổi suy nghĩ về mình. Nhưng mình thích nhìn bạn mạnh mẽ.Bạn có biết không?


 

Ha Ha...He He...Hi Hi...Khì Khì...Khà Khà...Khé Khé




Anh iu, hihi, anh iu giỏi quá

bàn thắng thứ 200,
Image  Image  Image
Duỗi thì đừng gặp tôi :)

Tập Đếm

Xòe bàn tay

Em tập đếm

 

Có 1, có vô cùng

Mất một, còn không

= -1

Có 3, thêm 1

Được 4

Mất 3, còn 1

Mất 1

Không còn

=-1

Có 2,

Mất 2

Còn không

=-1

 

Có 1

Có +vô cùng

Mất 1

-vô cùng

=-1

-1+-1+-1= -1

 

Dủ dẻ

Xa rồi một vì sao

Một mùi hương dủ dẻ

(bài thơ này lúc trước được cô đọc cho nghe, hình như là "Thành phố nơi anh ở"-không hỏi tên tác giả)

Nghe thoảng trong gió đêm một mùi hương quen quen, lạ lạ. biết chắc chắn là không phải, nhưng lòng vẫn đinh ninh: hoa dủ dẻ. Loài hoa của những ngày thơ ấu, của cái thời trốn ngủ trưa, trèo cây, leo núi, của cái thơi chơi nhiều hơn học. Thế cho nên, cũng không chắc mình viết cái tên ấy có đúng chính tả không nữa. Cũng chẳng biết đó có phải là tên của hoa... Chỉ biết cái tên ấy, đã đi qua thời của bà mình, của mẹ, của cô, của chị và của mình.


E hèm, theo motip của một bài văn miêu tả, thì phần tiếp theo, MĐ phải mô tả rõ ràng về cái hoa ấy. Nhưng thiệt tình cũng...chẳng biết tả nó thế nào. Chỉ biết cái mùi hương ngọt ngào đặc biệt của nó đã khiến tụi nhỏ Mđ mê tít. Nghĩ cũng lạ, hoa bé tí, nhưng dù có mọc trên núi khô cằn chỉ toàn sỏi và đá, hay mọc hoang trong đám cây bụi ven đường, thì vẫn cứ một vẻ kiêu sa như thế. Cánh hoa vàng dày, toát ra vẻ cứng rắn đầy can đảm, và tỏa ra cái hương ngọt như mật quấn quít cả thời tuổi thơ, Mùa Đông nhỉ?


Chui vào bụi, tìm được một đóa là hớn hở vô cùng, cứ nâng niu mãi...


Cả thị xã, chỉ có vài chỗ có hoa dủ dẻ. Đó là những ngày xa. Không biết lũ trẻ bây giờ có được trốn ngủ trưa, chui rào, trèo cây, và tìm hoa dủ dẻ!?!


Có ngày nào đó, hoa dủ dẻ cũng sẽ thành lá diêu bông?!?


Biết rằng nơi đó chẳng lúc nào thiếu hoa- những vườn hoa rực rỡ, vẫn thèm được ủ trong tay một đóa hoa dủ dẻ, để gửi cho anh cái mùi hoa dịu dàng đó. Anh có biết không?!?

Ngày Cuối Tuần Thứ...

Tin trên báo Tuổi Trẻ buổi sáng: Nhân vật trong bài viết “Giọt nước mắt của cô công nhân” Võ Minh Tâm đã được trường ĐH Mở Tp.HCM đồng ý cho nhập học. Nhà trường sẽ xem xét các chế độ chính sách để có thể giúp đỡ bạn trong suốt quá trình học. Nhiều bạn đọc cũng đề nghị được giúp đỡ hai chị em Tâm. Đặc biệt, chú Vũ – tổng giám đốc Công ty CP Tôn Hoa Sen – sẽ tài trợ toàn bộ học phí bốn năm học Đại học của Tâm. Buối sáng cuối tuần đến nhẹ nhàng, trong trẻo quá. Tự dưng cứ lẩm nhẩm hát hoài trên đường đi. Cảm ơn Tuổi Trẻ, cảm ơn mọi người nhiều nhé.


Mới gặp bé Phú “giáo” lúc trưa. Nhìn cũng chẳng thay đổi gì cả. Vẫn cứ dễ thương kiểu Phú “giáo”. Lại thêm một em UK Brain nữa. Rủ bé ấy đi lễ tốt nghiệp của bé Cam Quýt, nhưng bé ấy đã bận lớp tiếng Nhật rồi. Bé ấy học tiếng Nhật cũng rất good nhé, mỗi tháng xếp hạng đều đứng thứ 1x/70, mới 6 tháng đã học đến nikyu. Quá khá. Thế mới biết dạo này bà con cứ gọi là tiến lên như vũ bão. Còn mình thì chỉ có mấy tờ giấy của thầy Mẫn đọc hoài hổng hiểu, ngày trước học một ngày mấy bài tiếng Hàn, bây giờ một bài học mấy tuần chưa xong. Mình sẽ không than thở đâu. Mình cũng phải cố gắng mới được. Cố gắng, cố gắng, nhé ta!


Hôm nay, nghe được một lời thổ lộ rất chi là dễ thương. Mát mặt mát mũi quá đi mất, hihi. Bạn ấy bảo, bạn ấy thích một cô bé BK (cô bé nào thì tui…hổng biết), nhưng đối với bạn ấy, con gái Bk ở một vị trí rất cao, có lẽ bạn ấy sẽ không bao giờ dám thổ lộ. Hình như lúc trưa, bạn Phú cũng nói điều tương tự như thế, đối với con trai Bk. Hihi, can đảm lên chứ bạn.


Con gái trường nào chả là con gái, ở đâu không có người này người kia, cứ gán cho con gái BK mấy cái danh từ nghe mà…ghét.


Dạo này, thèm cái màu xanh của trường da diết.


Còn nơi ấy, chắc giờ này toàn màu hồng và vàng của hoa, nhỉ?

Mùa Thu Giấu Em




MÙA THU GIẤU EM


Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế


Để cuối con đường anh kịp nhận ra em…


1.                   Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường thả xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.


Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:


-          Anh lại đua tốc độ rồi phải không?


Tôi nháy mắt, thì thào:


-          Có một cơn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!


Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:


-          Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?


Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:


-          Anh này ác ghê! Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?


Tôi đưa tay, gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:


-          Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!


Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!


Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và đếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét) thỏ thẻ:


-          Em không giận anh đâu! EM không giận anh đâu!


-          Anh nhìn gì thế?


-          Vết sẹo trên trán em. Xấu…dễ sợ!


Tôi vờ chun mũi. Em xịu mặt:


-          Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được!


Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:


-          Em đang vẽ gì thế, bé?


-          Con đường mùa thu, anh ạ!


Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe trên đại lộ ban chiều.


-          Cái gì thế này, bé? – Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên các thân cây.


-          Những vết sẹo của cây…


-          Giống như vết sẹo trên trán em ấy hả?


-          Không…- Giọng em bỗng chùn hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm – vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình, nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.


Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:


-          Em biết suy tư từ bao giờ thế?


Em cúi mặt:


-          Từ khi anh vô hình…


Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên.


Biết nói gì với em bây giờ?


            Ngoài sân, trời không gió mà cây vẫn trút lá.


2.       – Rồi sau đó anh nói gì với Thu? – Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.


-          Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo rằng rôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi...


-          Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! – Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giân dữ.


Tôi biết chứ. Dù tôi không nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm cảu em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: “ Em đợi anh suốt cả ngày dài”. Cũng có thể bắt đầu ừ cái ngày mẹ em theo dượng m sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: “Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh thôi…”, Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện tình cảm em dành cho tôi như thế.


            “Và anh đã quay đi?”


Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay với bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn, em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em.


Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi…


gh


Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng như vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu.


            “Anh ơi, hay chưa này?”. Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy…


            Từ hôm ấy, em không còn chờ đôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hóa. Tôi chạy xe đến Nhà văn hóa, hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình…


            Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như vừa cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở cổng Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy, Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người…


 


3.       “Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?”. Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình trong hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mở một làn sương mỏng:


-          Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh…


Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa…


Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi…


Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào buổi chiều gió heo may xao xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: “Thu nhờ tôi gửi cho anh…”. Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:


Tránh đừng động vào cây – mùa lá rụng


Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi…


 


4.       Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi trò chơi đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh mắt như mắt  em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thầm thì: “Có em trên đó không Thu?”.


Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tô nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.


Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không, cô bé?


(Uyên Phương)


 


Một câu chuyện thường thường, theo đúng chuẩn Hàn Quốc chuẩn, nhỉ? Ừ, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chép ra đây nữa. “Mùa thu giấu em” là cái truyện được nhất trong tập truyện ngắn mới đọc xong. Mấy chục câu chuyện yêu đương tuổi mới lớn cứ nhàn nhạt trôi qua. Kiểu đối đáp, nhớ thương, giận hờn của cái tuổi ẩm ẩm ương ương sao mà…chán. Đáng đời lắm con, ai bảo cưa sừng làm nghé, đọc truyện tình cảm tuổi mới lớn làm chi, hixhix.


Ngẫm nghĩ, thấy cái tứ của câu chuyện này cũng…thương thương. Hừ, mình chẳng thích cái tông dịu dàng, yếu mềm, lãng mạn của mấy cô bé như thế này. Thích những cô nàng cá tính hơn. Nhưng con trai thì hình như thích ai đó cần bàn tay che chở của mình thì phải. Tự xét lại, thấy mình chẳng thuộc lại type nào trong hai loại trên, cứ bình bình thường thường thấy mà thương, huhu (lời thú nhận muộn màng .^__.^)


Mà thôi, bàn tiếp chuyện đã. Đôi khi người ta đánh mất nhau bằng những cách thật buồn cười. Biết một điều gì đấy rất quý giá với mình, nếu ví điều đó như những hạt cát nhỏ, người ta vẫn đặt những hạt cát ấy lên kẽ tay. Dù biết chắc những hạt cát sẽ rớt qua, từng hạt một, nhưng vẫn không kiềm lại hành động đó. Để khi hạt cuối cùng rơi mất, người ta mới thảng thốt giật mình. Kì lạ thật.


Maki bảo, người ta lạc nhau ở những ngã rẽ. Thế, có khi nào, người ta lạc nhau ở những điểm giao nhau không nhỉ?!?


Mình cũng không chắc…



Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.

Mátxcơva, lại đã thu rồi!

Bao khu vườn như lửa chói ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ.


Những tấm biển treo dọc trên đại lộ

Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi

Nhắc cả những ai cô độc trong đời:

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”

Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi

Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ

Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,

Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”

Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!


Nếu không có gì ao ước trong tôi

Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!

Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất

Sao phút này làm người bạn cũng không?

Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng

Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn…

Anh - con người không vui, con người bất hạnh

Con người đi cô độc quá trên đời!

Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?

Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi…

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li

Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia

Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá…

Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,

Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!…


Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa

Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.

Tôi không biết nói cùng anh đến hết

Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!

Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm

Những tấm biển dọc đường càng thấy trống

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"


(bản dịch của Bằng Việt)


Ngày Phụ Nữ Việt Nam

Hôm ni quả tình là ngày rất quê. Quê còn chỗ nào chê hả trời. Sáng sớm, mới mắt nhắm mắt mở, lết đến cửa bảo vệ, một dàn các anh (rất chi là xinh tươi) nhé, ùa ra tặng hoa. các chị cứ gọi là cười tít mắt. Kể cũng ngạc nhiên thật. Đang nhìn trước nhìn sau, định lấy tư thế chỉnh tề, người lớn ra để nhận hoa, thì bất chợt, ngước lên, thấy một chuyện rất quê. Chị kia ở đằng trước mình, đưa tay ra nhận hoa (tại trước chị ai cũng được nhận), thì mấy anh tự nhiên dạt hết qua bên kia, hổng đưa cho chị bông nào. Chưa hết, đã vậy mấy ổng còn chìa ra tặng cho chị đi kế chị ấy. Vậy thì một ông nữa tặng đóa khác cho chị đi. Không, không có hoa nào cho chị cả. Thấy chị lúng ta lúng túng, thật sự muốn đạp cho mấy ổng mấy đá dễ sợ. Đàn ông con trai gì mà kì cục. Hổng giống ai mà tui quen hết trơn (dù nhiều thằng con trai Bk cũng rất chi là trơ trẽn. Chú thích: cái dzụ này thì biết rõ quá, Dzịt hén). Đấy, đang định lấy cái vẻ dễ thương ngây thơ cố hữu mà tặng mấy ổng một nụ cười thì "dội" liền. Lấy lại cái vẻ mặt lạnh lùng nào. Thế là tui cứ bước mà chẳng thèm nhìn mấy thằng chả, mặt cứ vênh lên. Có một thằng cha còn chạy theo tặng hoa đấy, nhưng cứ giả vờ đang lục túi sách, hổng thấy thằng chả. Cho quê lại ráng chịu. Ghét. Thế là tui trở thành người phụ nữa duy nhất trong phòng không phải là phụ nữ  (bởi chẳng được tặng cái bông nào, huhu).


Chưa hết dội, lên gặp ngay cái anh "tóc bù xù" (theo mô tả trong cái blog hôm trước), hỏi, quà em đâu. "Trời, con nít, sao đua đòi với mấy chị mấy cô chi dzả?" Dội tập nữa. Thiệt là uổng công tui chúc ổng tai qua nạn khỏi mà. Thiệt là...


Mà thôi, kể tiếp, con Dzịt nó sẽ cười cho, nhục quá. Nhục như con cá nục.


 


 

Mẹ




Cảm ơn mẹ, mẹ của con


Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con

Gío Đông Đã Chớm.......




Nghe phong phanh đâu đó, gió đông đã chớm. Ừ, bạn vừa nói với mình chứ đâu. Thời gian qua nhanh, mùa này cứ nối tiếp mùa khác, mọi thứ đã trở thành xưa cũ, nhưng nỗi nhớ thì cứ như dài thêm, dài mãi, quện vào nhau, vướng víu. Người ấy yêu bạn được bao nhiêu? Sao lúc nào cũng vẫn là nhớ, nhớ và nhớ? Cái câu hỏi ấy, mình làm sao mà trả lời cho bạn được chứ. Ừ, người ta hay cứ nuối tiếc những điều mà người ta để mất, rồi lại thảng thốt giật mình. Chỉ là thói quen khi thiếu một thứ gì quen thuộc luôn ở cạnh mình, chỉ biết trấn an bạn như thế. Ừ, chẳng biết làm gì hơn. Lại bất lực khi nói một lời an ủi. Thương bạn đến nao lòng khi nghĩ rằng, lúc này, bạn đang xanh xao trong nỗi nhớ, ở nơi xa xăm ấy. Không có ai bên cạnh để bạn có thể dựa đầu vào mà trút hết nỗi lòng ra, hay chỉ đơn giản để bạn chợp mắt mà không có người ấy thấp thoáng trong những cơn mơ. Bạn trong trẻo thế. Yếu mềm thế. Không giống mình. Bạn không có vỏ bọc cứng rắn, lạnh lùng của mình. Vì thế mà thương bạn nhiều, bạn biết không?


 - Ừ, thì cứ để người ấy đi thật xa, thật xa tầm mắt của bạn, để bạn có thể biết người ấy yêu bạn có đủ nhiều để trở về bên bạn hay không.


- Nếu người ta chẳng bao giờ quay lại để nhìn?


Không, cánh cửa sau lưng có khép, nhiều cánh cửa vẫn mở phía trước để đón bạn mà. Đừng có hoài khắc khoải thế, hiểu không?


Mùa đông rồi cũng sẽ qua đi. Hãy để mùa đông qua thật nhẹ nhàng, nghen.


Từng giọt mưa rớt ngoài hiên

Tựa giọt nước mắt triền miên

Dù rằng anh đã xa ngút ngàn

Lãng quên tình yêu em dành cho anh

Một mùa đông đã về đây 

Chỉ làm nỗi nhớ nhiều thêm

Một thời say đắm vì yêu người

Thoáng qua như một giấc chiêm bao


Thầm mơ những lời nói từ sâu trái tim

Ngày xưa mà anh trao tặng

Nơi thời gian ngừng lại 

Ru nhau bằng lời hát


Nếu như ngày ấy biết ta hạnh phúc

Sẽ không lìa xa bao khát khao đầy vơi

Nếu như ngày ấy sống không hờn ghen 

Mình đâu sẽ lạc lối trăm năm

Ước sao thời gian trôi ngược về đây

Giữ nhau để biết ta mãi luôn cần nhau

Trái tim nhỏ bé ấm trong tình yêu

Để mùa đông qua đi nhẹ nhàng


Tự dưng, trong mình vụt qua cái ý nghĩ, nếu như lúc này, trước mắt mình là anh với dáng đi vội vã cố hữu, và rồi anh cười thật tươi, với ánh nhìn ấm áp, mình sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Trái tim nhỏ bé có ấm lại không? Hình như có, hình như không. Hình như mình sợ. Sợ cái ngày mà cả khuôn mặt ấy mình cũng chẳng hình dung rõ ràng... Mà làm gì có điều đó mà mơ với nghĩ. Lãng xẹt.......


Hình như, tối qua trong cơn mê man, mình nghe như có mùi dạ lan hương phảng phất....

Entry for October 19, 2006

Lên mạng, thấy nỗi buồn của bạn vung vãi khắp nơi. Không biết nên buồn hay nên vui nữa. Ừ, phải vui chứ, những người ấy đều là bạn của bạn, đều là những người rất tốt, và có thể sẻ chia với nỗi niềm của bạn hơn tôi. Rồi lại thấy lòng lạnh dần đi, vì rằng những dòng tâm sự bạn gửi cho tôi cũng chỉ là sản phẩm của cái lệnh copy, paste. Không hơn, không kém. Cái hồn của nỗi niềm ấy, đã tan biến mất rồi. Cũng như những gì tôi suy nghĩ về bạn. Có buồn không, Mùa Đông?


Thế mà vẫn cứ nhói lòng cơ đấy. Mày buồn cười thật, Mùa Đông à. Buồn cười lắm, lắm lắm lắm.


Ừ, mình là người rất ích kỷ, rất ích kỷ, nên sẽ thấy vô cảm đối với những gì riêng tư nhưng được chuyền từ người này sang người khác. Cả cái email, hay cả cái message nào đó có chữ "Re" và sau đó là tiêu đề mà mình đã viết. Bận rộn đến mức, ngay cả cái email cũng không nhớ, hay cả cái tiêu đề cũng lười suy nghĩ thì viết làm gì chứ. Nghĩa vụ ư? Mình đâu có cần những điều đó chứ.


Những điều nhỏ nhặt, ôi Mùa Đông ơi, nhỏ mọn quá.


Ngày 19/10: nhận một lời thách thức mà chẳng thể tuyên chiến. Mình bất lực đến thế sao?


Lúc này, ừ, thật sự thèm khát uy lực của một con mãnh sư.


Chỉ là thế thôi.


 

Chúc Mừng Sinh Nhật




Sáng nay, nhiệt kế chỉ thân nhiệt >38 độ C. Nghĩa là đang sốt. Nghĩa là chân tay bủn rủn, đầu óc thì xoay mòng mòng. Nhưng không thể bỏ công việc đang gấp, vẫn lết đi làm. Cái công việc đó, cái cảm giác đi trong đường hầm, không thấy ánh sáng, rồi bỗng rơi vào nơi tràn ngập ánh sáng, rồi cái ánh sáng chói chang đó cũng mất đi, rồi lại chui vào một đường hầm khác còn tối hơn. Cảm giác này bao giờ sẽ chấm dứt đây?!?


Hôm nay là sinh nhật bạn. Không, chắc tôi không còn có cơ hội gọi bạn là bạn của tôi nữa, đúng không? Bởi tôi đã không có tư cách để làm bạn của bạn. Từ chối đến bên bạn trong lúc bạn cần một người bạn ở bên cạnh, tôi đã từ chối cái cơ hội đó rồi, phải không?


Tôi sẽ không mong chờ bạn tha thứ cho tôi. Ừ, tôi đáng bị như thế. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn bạn vì bạn đã là người tôi có thể nói được cái tâm sự của con nhỏ tuổi rắc rối mà tôi chẳng thể nói cùng ai. Cảm ơn bạn vì có những giây phút tôi không còn biết mình là ai, mình đã hành động đúng hay sai, bạn vẫn luôn dịu dàng với tôi, cho tôi cái cảm giác an bình bởi còn một người bạn. Cảm ơn bạn bởi đã chê cách nói chuyện điện thoại dở tệ của tôi một cách thẳng thắn để tôi chú ý lại mình. Còn gì nữa nhỉ, cảm ơn vì bạn đã vì tôi mà làm một ông mai bất đắc dĩ.


Những điều ấy, tôi có thể cảm ơn bạn. Còn những điều tôi không thể nói, tôi sẽ cảm ơn bạn bằng cách nào đây.


Sinh nhật bạn, tôi không thể gặp. Nhưng tự sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn mong bạn sẽ thành công, và sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bạn gặp được người bạn yêu, dù đó là người đã quen, hay một người khác. Tôi mong bạn vẫn sẽ đứng vững như cây thông ấy, dù có rung rinh bởi gió thì chẳng đổ bao giờ. Bạn chẳng còn xem tôi là bạn nữa, nhưng trong tôi, bạn vẫn là một người rất đặc biệt bạn à, bạn của tôi.


Và những ban mai ấy , không hân hoan vui đón nắng

Giọt sương vẫn thấy mình cô đơn

......................

Và nước mắt , sao nỡ rơi khi nắng vẫn lung linh kỷ niệm ?

.....................

 

Hard Day

Hôm nay, lại nhận kế hoạch mới. Không giận khi bạn giành lấy công việc dễ, và đẩy công việc khó cho mọi người. Nhưng hình như cái sự coi trọng của mình đối với bạn giảm đi một ít. Nếu bạn không làm vậy, tôi cũng sẽ nhận công việc đó về phần mình cơ mà. Giá mà...Xin lỗi bạn nhé, khi mà mình không thể nhìn bạn với cặp mắt đầy ngưỡng mộ như trước. Chỉ vậy thôi. Còn mình lúc này cứ thấy hăng máu gì đâu á (nói thẳng ra là ...ngu), khi cứ thích đâm đầu vào những công việc khó khăn ấy. Tự dưng thấy yêu cái cảm giác chạy tất bật với những cái deadline, thấy yêu cái áp lực, bế tắc. Yêu cái cảm giác một ngày làm việc mệt nhoài, tối về học qua cái gì đó, đọc một đoạn truyện rồi đi ngủ. Chỉ để bắt mình bận rộn. Sợ lắm cái cảm giác không học được gì nữa.


Mối quan hệ với nhiều người dường như bế tắc. Dạo này lười nói hẳn. Có lúc nào đó, sẽ không còn có thể nói chuyện với ai, có không nhỉ?


Chiều, bắt gặp một hình ảnh thật thân quen. Một anh chàng đèo một cô bé, anh thì quần ống cao ống thấp, mồ hôi nhễ nhại. Cô bé ngồi sau, một tay xách đôi giày, một tay cầm que kem. Như gặp lại hình ảnh của mình ngày trước. Lại nhớ cái thời lê la khắp cái sân bóng, hang cùng ngõ hẻm cùng mấy ông anh. Chắc chẳng bao giờ còn tìm được...



Về thành phố lúc trời sập tối. Lọt thỏm trong ánh đèn chớp nhoáng, tự dưng lại cảm thấy thương mình....


Entry for October 12, 2006




Blog topic này Muadong viết để động viên một người bạn. Chắc không ai hiểu gì đâu.


Muadong hi vọng người bạn ấy sẽ vượt qua khó khăn lúc này.


Đừng có chửi vì muadong viết topic riêng này nhé.


Ôi, dạo này anh thảm thương quá. Thật không dễ để nói lời an ủi với con trai. Khó quá đi thôi. Chỉ biết tặng anh cái chữ này thôi. Sẽ chẳng đẹp bằng thư pháp anh viết, nhưng hãy nhận hen. Không việc gì phải buồn như thế. Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ thôi mà. Chỉ cần kiên nhẫn, và cố gắng là được, nghen anh. What can't kill you will make U stronger, hìhì


Nhưng trước hết là phải đi cắt tóc đi thôi. Lấy lại cái vẻ đẹp trai đểu đểu của anh đi nào. Fighting, nhé. Tụi em lúc nào cũng ủng hộ anh đấy.

Trái Đất nhỏ bé




Hôm nay, nhận được cái invite của bé Phúc. Lò mò vào thăm nhà bé (đúng chất vườn không nhà trống), phát hiện ra cái blog của anh Hiên. Lại tò mò, lò mò vào tiếp. Hihi, công nhận anh Hiên mắng hay thật. Giống mình hồi mắng chú Thiên Hòa. Trong đó lại phát hiện ra Anonymous. Thấy cái nick quen quen, phát hiện ra đó là bạn của Yue. Hihi, thế giới nhỏ bé thật.


Vừa viết đến đây thì nhận được tin nhắn của Hiệu Già Câu Lạc Bộ. Aka, bé ấy vừa thông báo là ngày 27/10 bé ấy sẽ làm lễ tốt nghiệp. Mình đã hứa với bé ấy mình sẽ nghỉ làm để đi. Không biết có anh em nào đi được không nhỉ? Nói riêng với Nghi bợm và Eastboy: cấm trốn đấy nhé. Nói to với Dzịt già (già rồi nên phải nói to, hihi): đi nghen, xin phép sếp trước đi. Hông biết có rủ Nhất Anh được không nữa. Ăn chơi cái coi, chán đời quá, akaaaaaaaaaaaaaaaa


@Devil: đang làm luận văn, đúng không? Cố gắng nhé.


Hôm nay, muốn viết nhiều nhiều thứ. Nhưng mà mọi người nghe mãi những chuyện buồn buồn cũng không thích đâu. Thôi, cất đi vậy.


Nhảm nhí...