Gửi Pu yêu




Rồi tất cả sẽ qua...

Như gió thôi... Pu à.

Em tựa lưng khung cửa

thấy mùa về

Mùa này

em lại tự ủ ấm bàn tay

(Ngân)

Nhưng tay mày chẳng bao giờ lạnh đâu. Tay tụi tao đứa nào cũng ấm, mày biết mà, phải không?

Đi Xem Mắt, Khe Khe




Bắt chước người ta làm chuyện động trời: đi xem mắt. Sau 5 năm Đại học cấm con gái không được yêu, mẹ đã bắt đầu sốt ruột, hạ lệnh “Yêu được rồi đó nghen con”. Trời ơi là trời.

Gặp thì gặp. Cũng mong anh chàng nào đó khiến mình bớt điên đi một tí. Chỉ có một từ để nói khi gặp mặt: Great! He’s really a handsome, nice guy. That’s all hehe. Lâu rồi mới thấy người đúng như những mơ mộng lúc nhỏ. Thế mà hai anh em cứ nhìn nhau cười hoài làm bà mối cũng muốn điên theo. Cứ tưởng hai đứa đã quen nhau. Ai dè không quen mà lại thấy như đã quen lâu lắm rồi. Thì chẳng phải là đi gặp một người chỉ để quên một người sao? Cái này thì thật ra hơi đểu, nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau. Nhưng trời cũng thương, cho mình gặp một người bắt đầu có thể là bạn tốt. “Có phải người ấy không handsome bằng anh? Người ấy cũng không dễ thương với em như anh? Nhưng trong mắt em người ấy mới là người hòan hảo, chứ không phải là anh?” Làm sao mà ngay cả cái điều này anh cũng biết nhỉ? Chẳng lẽ lại nói cho anh biết, nhìn cái dáng cao gầy của anh em lại nhớ dáng đi vội vã của người ấy. Cũng không thể nói với anh rằng nhìn bàn tay gầy gầy của anh lại làm cho em nhớ bàn tay rắn chắc vững chải của người ấy. Ngay cả nụ cười tươi của anh cũng khiến em nhớ đến cái kiểu cười hồn nhiên pha chút tưng tửng của người ta. Anh đúng như những gì em đã từng mơ ước về một người yêu lý tưởng, nhưng không phải là những gì trái tim em đang chờ mong. Tiếc quá phải không?

Nửa đêm, lại nghĩ về bộ phim Hàn Quốc vớ vẩn nào đó đã xem, cũng chẳng còn nhớ rõ. “Điều quan trọng nhất trong hôn nhân là gì?” Mỗi người có một câu trả lời riêng cho mình, mình cũng chưa xem đến tập cuối nên cũng không biết câu trả lời cô nàng trong phim. Tự nhiên tối nay lại nghĩ về điều đó. Sẽ chẳng có câu trả lời chính xác cho đến khi đi hết cuộc đời, nhưng thật sự là muốn biết quan điểm của người khác như thế nào. Điên điên kiểu này chắc chết mất thôi.

Một chút hoang mang lúc nửa đêm về sáng, rồi cũng sẽ qua nhanh. Gặp gỡ thì cũng gặp rồi, quyết định thì cũng quyết định rồi, thỏa mãn rồi nhé. Từ ngày mai phải siêng học, siêng làm và siêng chơi đi thôi.

Phải thực hiện cho bằng kế hoạch trước mắt này nè: phải tăng cân trở lại. Bếch bát quá, chịu không nổi. Phải mập lên mới có sức khỏe mà học, mà làm việc. Phải mập lên mới tự tin chứ.

Kế hoạch cho ước mơ lâu dài: đang thực hiện. Phải cố gắng nhé.

Không bao giờ lại làm cái điều điên rồ này một lần nữa, anh nhỉ? Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Đùng không?

Cái pix này mình đặt tên là "Cầu vồng bình yên". Một ngày mới lên, mình sẽ bình yên như thế.

Bay đi cánh chim biển hiền lành. Chẳng còn giấc mơ nào, để giữ đôi chân em. Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em, khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ. Bay đi cánh chim biển hiền lành, đất trời rộng sao em không bến đỗ. Giấc mơ của tôi và cánh chim hải âu. Bay ra khỏi tầm tay, và tiếng sóng.

Quê Nhà Mùa Đông




Sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng cũng thấy chút se lạnh của mùa đông Sài Gòn. Nói cho có vậy thôi, chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông.

Sáng, mở cửa phòng, gió lùa vào lạnh gai gai cả người. Nhưng vẫn chưa đủ lạnh để mặc áo len. Hình như sắp tới Giáng Sinh rồi. Nhớ Giáng Sinh năm ngoái, thèm mặc áo len quá, thấy trời vừa lạnh vừa mưa, liền lấy áo ra dạo phố. Ra đường rồi, nhìn lại, thấy mình giống một con hâm. Có thấy ai mặc như mình đâu, toàn chỉ thấy áo hai dây. Thế mới điên cái đầu chứ.

Sắp tới Giáng Sinh rồi nhưng hình như năm nay chẳng thấy mọi người nhộn nhịp chuẩn bị hang đá, trang trí đèn như mọi năm. Chỉ có ngoài khu Sài Gòn, không khí ăn chơi Giáng Sinh có vẻ đã khởi nhịp. 11PM, ngoài phố vẫn tấp nập người đi chọn thiệp Giáng Sinh. Năm nay mình cũng chẳng còn hứng thú làm thiệp. Cuối năm rồi sao chẳng thấy mình khẩn trương, phấn khởi gì hết, chỉ thấy cái đầu nặng nặng, và cái người thì lười lười.

Tự dưng, muốn bỏ hết. Chui về nằm co một góc trong lòng mùa đông. Để lòng thấy ấm áp và bình yên, không phải cái cảm giác trống trải thế này. Người ta nói, chỉ có những người sống không biết sẻ chia hạnh phúc cho người khó khăn mới có cảm giác buồn chán thôi. Mặc kệ người ta nói, đôi khi cũng phải có một giây trống trải trong hàng ngàn hàng vạn giây hạnh phúc, thế mới biết quý trọng những gì mình đang có, đúng không?

Thèm quá cái không khí mùa đông quê mình. Năm nào cũng thế, chứ chẳng phải chỉ lúc này. Ngay cả lúc còn ở quê, mặc áo lạnh trong mùa đông mà cũng đã thấy nhớ.

Nhớ cái bếp rơm quê nội mùa đông, khói lan một góc trời buổi sớm. 4h30 sáng, ngồi thu lu trong bếp, hỏi cô em họ đang nghĩ gì khi đăm chiêu nhìn bếp lửa. Cô bé nói đang nghĩ về đàn lợn con vừa mới sinh hai hôm, về đồng lúa đông về. Nghĩ cả việc lát nữa đi chợ về phải ghé mua cho chị khúc kẹo chặt ngày xưa khi còn sống bà vẫn hay mua cho hai đứa lúc tan chợ. “Mấy lúc chị về như thế này”. Thấy thương chi lạ cô em nhỏ, lúc nào cũng nghĩ những điều đơn giản mà mang lại cái cảm giác ấm áp cho mọi người. Mà hình như người miền quê ai cũng thế. Sáng mùa đông rét mướt, quần vẫn xắn ngang bắp chân, rủ nhau ơi ới ra đồng vang cả xóm. Đồng xa thấp thoáng dáng người làm ruộng, cây lúa có lạnh bao giờ?

Mùa đông chốn thành thị quê mình, cũng chẳng thể quên. Mùa đông cũng là mùa bão lũ. Mưa rả rích kéo dài cả tháng. Ừ, lúc này có lẽ đang mưa. Quần áo giặt thì chẳng bao giờ khô hoàn toàn, cứ một mùi ẩm ẩm. Tháng 11, cả nhà luôn trong tư thế sẵn sàng, lúc nào nước lên là phải dọn đồ đạc. Có khi lũ lên lúc nửa đêm, khi mình đang say giấc ngủ, thế mà sáng mai thức giấc, đã thấy cả nhà “di cư” lên lầu. Những lúc như thế, tự dưng thấy mắt rưng rưng muốn khóc. Ba mẹ lúc nào cũng lo cho mình, sợ mình mất ngủ khi lúc tối đã thức khuya học bài. Mà đâu có biết, con học thì ít, chơi là nhiều, nghĩ ngợi vẩn vơ còn nhiều bạo, nhưng chẳng bao giờ nghĩ cho bố mẹ lấy một lần.

Nói về cái sự lụt quê mình cũng lắm chuyện để nói. Dân Sài Gòn thì chỉ thấy triều cường lên ngập đường loang loáng, hay như đường ống nước vỡ tràn nước ngập đường thôi nhỉ? Trẻ con Sài Gòn chắc chưa bao giờ được chụp nơm bắt cá và chắc cũng chưa bao giờ rủ nhau chèo thúng giữa lòng thành phố. Ngày lụt, cả thành phố nhìn nhau qua những lan can trên lầu. Nhưng chẳng có gì ngăn nổi lũ nhóc trèo qua trèo lại lầu của nhau, rủ nhau chơi đồ hàng, đám cưới. Ngày thường, giữa phố phường đông đúc bận rộn, ra vào gặp mặt nhau đã khó, huống hồ hỏi han thăm viếng. Ngày lụt, hình như mọi người mới có thời gian để xích lại gần nhau. Các ông thì phụ nhau khuân vác dọn dẹp đồ đạc, hay ngồi hai bên bờ thành lan can ngăn giữa hai nhà mà uống trà nói chuyện. Còn các bà mẹ thì cứ hỏi nhau xem nhà nào có thiếu đèn pin, mì gói hay không. Món ăn trong ngày lụt cũng thế, được chuyền tay nhau từ nhà này sang nhà khác, thế mà lại ngon.

Mùa đông đến, phố phường dường như đổi khác. Những mùa đông trong ký ức, sắc trời một màu xám rũ. Sáng sớm, phố dài dường như run rẩy trong cơn gió lạnh, khiến phố như cứ dài ra hun hút. Phóng xe đến trường, chỉ kịp nhìn hai bên đừơng hàng cây đã trút gần hết lá. Dãy bàng trước cửa lớp đỏ một màu lá, thân cây xần xần xám xám, thấy rất thương.

Mùa đông quê mình, không có cái khí trời khô se sát của Hà Nội, không có chút nắng nồng gay gắt của miền Nam, nhưng vẫn là những điều quen thuộc mà người ta thường nghĩ về mùa đông. Thế thì có chi để mà thương, mà nhớ!?!

Thương chứ, là mùa đông để mỗi ngày được “cướp” hoa ngọc lan mà anh chàng lớp trưởng mang vào lớp, nghe mùi hoa trong hộp kính tỏa lan thoang thoảng cả một góc lớp. Để chia một chiếc găng tay len bé bé cô vừa mới nhét vào cặp lúc sáng với cô bạn cùng bàn, để cùng xít xoa “Sao mà lạnh!”

Mùa đông để bắt gặp anh chàng chảnh chảnh, kiêu kiêu, mặt lạnh mà mình rất ghét gần nhà ngoan ngoãn để mẹ choàng vào người chiếc áo len màu xám, để rồi từ đó thấy anh chàng chẳng còn cái vẻ chảnh chảnh, kiêu kiêu ấy nữa, để thấy anh chàng cũng rất dễ thương khi hay mặc chiếc áo số 10 của Juve đá bóng một mình.

Mùa đông, để được nghỉ học, cùng mấy cô bạn ngồi quán cóc, hít hà trước đĩa chuối chiên hay tô ốc hút nóng nóng, cay xè.

Mùa đông, để được nhai ngon lành tô bắp rang cuối cùng bà làm riêng cho bé Quỳnh. Để rồi qua mùa đông lạnh, chỉ còn có thể gặp bà qua những giấc mơ…

Mùa đông, để thấy lòng cứ quặn đi khi ông bệnh chưa khỏi, đã ngồi dậy, run run nơi góc vườn đan cái vợt đập muỗi bằng tre cho cháu để làm bài thủ công. Ông đã thấy cháu ngồi đan cả hai ngày nghỉ phép nhưng vẫn không được. Đã khóc, chạy đến ôm ông và bảo ông nghỉ đi, đừng làm nữa, mặc kệ cháu, thế mà sáng sớm hôm sau trở về thị xã, lại thấy cây vợt trong giỏ quà mẹ xách.

Mùa đông, để cả khán phòng đêm văn nghệ dường như im bặt, khi cậu lớp trưởng hát tặng mẹ: “Chiều mưa, có một người con gái nhớ quê xưa, vời vợi…”. Mẹ cậu ấy vừa mới qua đời… Để lại rưng rưng khi nghĩ về mẹ, “Mẹ già như chuối chín cây…”

Mùa đông, để mỗi chiều về, đạp vội xe ngang qua nhà thờ bé bé của thị xã, chỉ để nghe tiếng chuông ngân từng hồi, từng hồi , đánh thức lũ chim đang im lìm ngủ trốn rét; rồi như bị nuốt chửng bởi không trung bất tận.

M ùa đông, đi ngoài phố, nhìn mọi người ai cũng thấy thân quen.

Mùa đông, ngay cả ánh đèn vàng của ngọn đèn đường cũng khiến người ta thấy bâng khuâng. Tiếng rao đêm nghe buồn buồn khó tả.

Chỉ không thích khi màu đông vẫn còn nhiều cô bé bán diêm.

Mùa đông chẳng phải diệu kỳ lắm sao. Xoè tay ra chẳng khi nào thấy lạnh. Xoè bàn tay chỉ thấy ấm cúng khi mùa về.

Những ký ức mùa đông đã gần như tan biến cả. Những gì còn sót lại trong mình quá chi là ít. Sợ rằng có một lúc nào đó mình sẽ không thể thấy cái ấm áp

khi mùa về. Mùa Đông yêu.

Cỏ May Ơi, Bay Đi!




Nằm viện hai ngày. Hình như không ai ưa cái mùi bệnh viện, thế mà mình không cảm thấy ghét cái mùi ấy chút nào cả. Có lẽ giấc mơ ngày be bé vẫn còn. Và mãi mãi là một Laputa mà mình chẳng thể tạo ra trong đời mình-kiếp này, hihi. Tự dưng lại nhớ đến Yesterday. Không biết Y. đã trở thành bác sĩ chưa. Anh ấy sẽ là một bác sĩ thật tốt bụng, mình vẫn luôn tin như thế.

Trong giấc ngủ, hình ảnh Anh vẫn hiện về chập chờn trong những giấc mơ. Chị y tá bảo mình đã gọi tên một người nào đó rất nhiều lần trong đêm. Cười một cách mệt mỏi. Chẳng là anh sao trong những giấc mơ em mong đợi? Chẳng là anh sao khi đã nhìn em bằng ánh mắt cười ấm áp, bảo rằng em sẽ khỏe lên? Trong giấc mơ, vẫn nhớ mình rất tỉnh táo bảo anh hãy nhéo mình một cái thật đau, để mình biết đây không phải là giấc mơ. Sao anh không làm như thế, mà chỉ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc em mà bảo “Anh đây”, để giấc mơ ấy vẫn là giấc mơ mà không thể là sự thật?!? Để khi em tỉnh giấc, chỉ thấy em giữa bốn bức tường trắng, chạy tìm khắp nơi vẫn chẳng thể thấy anh?!?

Hai ngày, đủ để em biết em yêu anh nhường nào. Phải, em yêu anh đấy.Tình yêu đối với em luôn là điều quý giá, nên chẳng dễ dàng để nói tiếng yêu. Nhưng ít nhất lúc này, em vẫn muốn nói điều đó. Chẳng phải nói trong lúc lòng yếu đuối, mà nói như tự nhủ với mình rằng, nếu lòng chẳng thể quên, thì đã đến lúc chẳng nên tiếp tục lừa dối chính mình. Sẽ không tự dối lòng rằng mình đang quên anh. Sẽ không tự dối lòng rằng anh sẽ đến bên mình, chỉ cần mình vẫn yêu thương và chờ đợi. Đã từng yêu anh đủ để thấy hạnh phúc tràn đầy từng ngày khi biết anh sống vui, và có nhiều bạn tốt. Đã từng yêu anh đủ để thấy bình yên khi thoáng thấy anh bước vội. Đã từng yêu anh đến không có cảm giác giận hờn anh bởi bất kì điều gì. Bây giờ, yêu anh để biết dù anh là người trái tim mình tìm kiếm, nhưng mình không phải là người anh mong đợi. Yêu anh đủ để biết mình là người anh có thể gạt qua đời chẳng chút suy nghĩ, vấn vương. Và yêu anh để biết đã đến lúc ra đi. Đi trên con đường mơ ước, chưa bao giờ đến nơi nhưng phải quay lưng, có lẽ là cái cảm giác này.

Giờ này năm ngoái, là lúc mình đang quay như điên với cái luận văn dở hơi, quắt quây trong nỗi nhớ khi anh vẫn còn gần. Không, chỉ là gần về mặt địa lý. Còn anh lúc nào cũng vời vợi xa. Để rồi 9h30 tối, lại ngồi một góc nào đó trong sân trường, hát khe khẽ một bài hát nào đó, để dằn nỗi nhớ xuống thật sâu rồi mới dám ra về. Một năm trôi qua, không phải quá dài, nhưng ít ra cũng đủ để mình thay đổi. Thế mà cớ sao lúc nào cũng tự dối mình rằng mình đang quên anh?!?

Nếu anh biết điều này, chắc anh sẽ coi thường em, con nhỏ không lo cố gắng trong cuộc sống, chỉ lo yêu với đương. Anh vốn không thích những người thích giữ một người nào đó cho riêng mình.

Nếu anh biết điều này, có lẽ sẽ buồn một chút khi biết em yêu một cách khổ sở thế.

Nếu anh coi thường em, ừ thì cứ như thế, em là con bé vô tích sự như thế.

Nếu anh buồn đôi chút, thì anh đừng buồn, cũng đừng lo đến một giây. Nhìn vào thì có vẻ thế, nhưng em có đau buồn, khổ sở chút nào đâu. Yêu anh hạnh phúc tràn đầy đến phải thốt ra thành lời thế kia mà. Đừng lo nhé.

Hôm nay, đã khỏe nhiều rồi. Phải bước ra đường mà chiến đấu thôi. Cuộc sống chẳng phải là một cuộc chiến sao? Chiến đấu để chiến thắng giành hạnh phúc. Mình chưa bao giờ, và chẳng bao giờ là người lính xuất sắc. Mình chỉ là người lính bình dị, nhưng sẽ không ngừng chiến đấu. Mình vẫn chỉ là 1 strong normal girl như lời chúc của Vịt thôi.

Nhưng trước hết, phải thả Cỏ May về trời.

Tạm biệt nhé, Cỏ May.

Tạm biệt nhé, Anh…

Confused Again

Đang lúc cần sự tự tin nhất thì lại cảm thấy mất bình tĩnh, mất tự tin nhất. Cho nên từ trước tới giờ chẳng làm được việc gì.


Lại mong có một người nào đó, khẽ nói với mình "Không sao đâu", để mình đỡ đi cái cảm giác chơi vơi như thế này. Nhưng ngẫm nghĩ lại, mình chưa từng động viên người bạn nào của mình như thế. Lúc này mới thấm thía cái câu "U get what u give".


Lại tự động viên mình "There's nothing that U cannot do. I believe in you" như trong bài hát Celine Dion vẫn thường hát. Không tin vào bản thân mình thì ai sẽ có thể tin mình. Confused, confused, confused........


Everyday is a fighting day................Try, and try, and try!