Ôi, Cá Viên Chiên




Thê thảm quá. Tình hình quá bi đát. Đã hai ngày rùi, mình chỉ có cá viên chiên làm bạn. Cái món yêu thích, thế mà bây giờ nhìn nó lại dở khóc dở cười. Sáng, trưa hổng có gì vào bụng, chiều tối vừa ngồi trên xe buýt vừa bí mật cho vài miếng vào miệng (Note: ăn công khai bị chửi là cái chắc, trên xe buýt có máy lạnh mà). Sau khi làm luận văn xong, tăng được 3 kg. Bây giờ đã thấy giảm 2kg. Hix hix, từng ngày nhìn em mà em đau đớn quá. Ghé qua blog của chồng, thấy chồng đang bị mấy em chê về cái chuyện gain weight, làm mình buồn. Hix hix, kẻ thì muốn bỏ, người tìm không ra, đúng là nghịch lý, hix hix.


Trong khi đang cám cảnh cho mình thì giọng Eva Cassidy vẫn cứ vang vang rõ mồn một "If you're lost, you can look and you will find me, time after time". Mén ơi, cá viên chiên, time after time.


Chắc mai lại tiếp tục như thế, hihi.

Thiên Đường Gọi Tên




Một người bạn nữa vừa mới ra mắt người yêu. Hihi, chúc mừng mày nhé. Nhìn đi nhìn lại, thấy bạn bè mình hạnh phúc cũng nhiều, cảm thấy rất vui. Như bé Heo Hồng, bé Chua Chua Cay Cay, hay như chồng cũ yêu dấu của mình đấy. Tình yêu không to tát, cũng chẳng phải gặp trở ngại sóng gió ngăn cách như chuyện của Juliet và Romeo ngày xưa, tình yêu bé bé, dịu dàng cứ nhẹ nhàng lan tỏa một cách bình yên thế, đẹp biết chừng nào. Chắc là mấy bé đang rất hạnh phúc. Tặng những người bạn đang yêu của mình bài hát này, mong ước tình yêu của các bạn cứ mãi bền chặt, và đẹp như thế.


Những ai chưa yêu, hoặc đã vui đã buồn với tình yêu xưa, cũng hãy vui lên nhé. Vẫn có một người luôn dành cho bạn, là của riêng bạn. Đúng nơi, và đúng thời điểm.


http://www.freewebtown.com/muadongxukhac2/6.Thien%20Duong%20goi%20ten-HAT-Phu...


Ngày mai, chắc sẽ bắt đầu đan khăn choàng cổ. Hôm trước nhớ đã "dụ" chồng cũ, nhưng muh chồng cũ đã có dzợ mới rồi, nên chắc phải tự lo cho thân mình thui. Huhu, cái đời con rệp. Còn cái khăn vừa đan xong, chắc không còn cần nữa. Hì hì, chắc ít bữa nữa đem đấu giá quá.

Ngốc Thế!




Hình như mình đã ngộ ra cái gì đó, vào cái lúc đó.


Hi hi, buồn mình ghê luôn vậy đó. Có gì đâu.


Ừ, không có gì cả. Không có gì, không có gì.


Đã đến lúc phải đổi thay. Đến lúc rồi...

Đêm Màu Xanh




Lâu lắm rồi mới thức khuya thế này. Không khí của trời đất lúc nửa đêm về sáng thật dễ chịu. Không khói bụi. Không tiếng người la hét. Thảng hoặc có tiếng xe dòn dã chạy rồi xa dần, xa dần. Cứ tưởng chỉ còn mình chiếm hữu cả cái không trung rộng lớn này thôi chứ. Thế mà đâu đó lại dập dìu tiếng ghi ta gõ nhịp đều đặn. Ừ, mà có phải chăng tiếng ghi ta đó từ nãy giờ cứ níu chân mình… Bài “Đêm màu xanh” đây mà. Đêm dường như lung linh trước mắt…


Không biết đêm màu xanh trong bài hát là như thế nào. Đêm chờ đợi. Đêm màu xanh hi vọng. Cũng chẳng hiểu một cách rõ ràng. Nhưng vẫn cứ thấy xốn xao. Ừ, thì chờ đợi mà làm chi khi biết người-đã-đi-xa sẽ đi xa mãi, khi vẫn biết “ xa muôn đời”. Một hi vọng, một niềm tin xuẩn ngốc?Tự huyễn hoặc mình? Hay điều đơn giản nhất mà mình vẫn chưa thể hiểu: trong tình yêu quan trọng nhất là niềm tin? Hay chỉ là trong đêm, khi xung quanh mình chỉ còn là bóng tối, người ta dễ để lộ cái điều vướng víu trong lòng mà chẳng phải dấu diếm, không sợ người khác nhìn thấy mình mỏng manh, yếu đuối.


Cũng không biết từng đêm màu xanh ấy có giống cái đêm-không-màu của mình. Chỉ biết đứng lặng nhìn bầu trời. Có ngàn vì sao lấp lánh không nhỉ, mình cũng chẳng nhớ. Đúng ra là không biết. Chỉ biết rằng có một người đang ở một nơi nào đó trên ấy. Còn mình thì chỉ muốn tan biến vào cái không gian hun hút đó, cố nhướn mình thật cao nhưng chẳng thể bay lên. Bất lực. Đêm ấy không có màu đen, không màu xanh. Đêm không màu.


Đôi khi, không cần phải quen biết, mới có thể chia sẻ cho nhau. Chỉ cần đêm như thế này là đủ, người guitarist-chưa-quen nhỉ?


Đêm trong trẻo, và yên lành quá…


 


Đêm màu xanh, dường như yên lành


Ngàn vì sao lấp lánh buồn


 Mình tôi thầm mơ nơi phương trời xa có em


Vai kề vai, niềm vui đâu còn


Giờ mình anh trên lối mòn


Tình yêu tàn theo mùa thu về nơi vắng em


Nụ hôn đầu tiên vừa trao, đã mãi xa rồi


Và khi tình yêu vụt bay theo áng mây trời


Để lại anh cùng bao niềm thương nỗi nhớ


 


Người ơi, Em giờ phương trời nao có lắng nghe tiếng đàn tôi


Vẫn cất lên cung sầu xa xôi hỡi em


Và anh luôn thầm mong ngày mai ánh nắng lên em về nơi đây


Cùng thắp sáng lên bao niềm tin yêu


Cho ta bên nhau mãi mãi


Từng ngày buồn vẫn cứ trôi qua


Ngàn lời tình nồng vẫn mãi tuôn trào từ khi em xa vắng


 trong đêm màu xanh


 


Dẫn vẫn biết xa em muôn đời


Nhưng tim anh vẫn nói một lời


Rằng yêu em mãi


http://www.acidplanet.com/mediaserver/AP2/0891000/890784-5876-526818.asf


 


Chị à, thật ra, cảm giác khi vừa biết mình mất một ai đó cũng không đáng sợ. Có đáng sợ chăng là cảm giác sau một chuyến đi dài mỏi mệt, chạy ào về chỉ để tìm một bóng hình thân quen nhưng không thể thấy.


Cảm giác khi biết mình không là ai, là gì đối với một người cũng không sợ bằng khi biết mình chẳng bao giờ còn có thể thấy người ta vui, người ta buồn.


Cảm giác mình sống quá phụ thuộc vào cảm xúc, vào một người nào đó quả thật đáng sợ. Nhưng cũng chẳng đáng sợ bằng khi mình biết rõ người ấy không thích những ai sống như vậy nhưng mình vẫn không thể từ bỏ lối sống đó.


Phải không?!?

Note: Nhớ Giữ Ấm




Yup, nghỉ nguyên ngày, để ăn chơi. He he, đời mới dzui thú làm sao.


Nghe loáng thoáng, trời chuyển rét (anh em trong Nam thì khỏi lo :-d), nên bà con nhớ giữ gìn sức khỏe.


To...: nhớ mặc ấm nhé. Giữ ấm cho cổ và tay nữa, hén. Ốm là không biết thế nào đâu. Có người sẽ lo đấy.


To my day: :-D


Cái người gì đâu mà kì. Đẹp mà dzô dziên phát ớn. Akaaaaaaaaaaaa, đáng ghét quá, đáng ghét, đáng ghét, (đáng ghét) mũ n. Xí, xấu xí như con chí, lại làm chuyện để ý. Hứ.


Đã truy tìm lại được dấu vết của vn99.net rùi. Thích quá. Nhưng nó chẳng còn hoành tráng như xưa. Hơi bị hix hix. Cái yeuamnhac bây giờ cũng thế. Nhưng cũng tự an ủi, có cái nghe còn hơn là hổng có cái gì.


Mới vào blog của bé Dzịt, thấy cái blog bay mất tiêu. Lo lo. Rồi nhận ra mình cũng thế. Chẳng ai nói gì, nhưng nếu có làm ai đó lo lo như vậy thì thật là có lỗi. Thôi, từ giờ có gì thì tự mà giải quyết một mình. Không ẩn blog nữa. Nếu thích thì cho nó die một phát lun, hihi.


Nhưng muh từ sáng giờ tức con nhỏ Chua Chua Cay Cay quá. Tự dưng bảo mình sám hối tội lỗi. Rồi còn cái gì mà mớ "bòng bong" nữa. Giận lun.


Đổi theme. Chưa thấy xứng đáng với Sen, Sen nhỉ?


Theme Yahoo, hình như chỉ có dân Blogger amateur như mình mới xài, hihi. Nhưng lại thấy iu ghia cái theme Winter. Cái màu không giống, nhưng gần cái màu Nỗi Nhớ. Mùa đã về, mà sao xòe tay ra đón chẳng được. Hình như mình đang lạc mất Mùa Đông....


 

.............

Yup! Tối Chủ Nhật tuyệt dzời, hihi. Đi lang thang, bắt gặp hai thanh niên rất ư là hot, đang ngồi trò chuyện với bà lão mà mình thường thấy. Không chỉ tối nay, tối qua, tối trước nữa mình cũng thấy vài chàng trai, cô gái như thế. Chỉ vậy thôi cũng đủ vui rồi. Ah haaaaaaaaaaaaaa...


Đường Trương Định: hai người khá lớn tuổi, vui cười và nắm tay nhau đi dạo rất tình tứ. Ăn mặc trẻ trung, dù tóc phần bạc đã nhiều. Hình như bàn tay vẫn còn nắm chặt, và mắt vẫn còn long lanh.


Đường Điện Biên Phủ: một người đàn bà lớn tuổi đi dọc theo con đường một mình. Không ai bên cạnh. Bước chân có buồn không nhỉ? Cũng không biết, nhưng sao linh tính bảo đó là người cô đơn. Dáng đi sao mà giống cô mình ngày trước.


Nhìn hai người phụ nữ, tự dưng lại liên tưởng đến bản thân mình (chắc có lẽ do hai người đó cũng ốm ơi là ốm------->giống MĐ Image Image). Rồi mình sẽ trở thành người như thế nào nhỉ? Bất chợt, ước chi có tên Doraemon bên cạnh, mình sẽ chiếm túi thần của nó và bay cái véo tới tương lai ngó mình một phát chơi :-D


Vào Blog của bạn Yue, lại thấy sầu đời hơn. Hixhix, bạn nào cũng chọn dzợ theo tiêu chuẩn của bạn Yue thì chỉ mình chỉ có ...héo, hixhix.


Đáng lý ra, hôm nay vào để xóa hai cái topic "Im lặng" đã post. Nhưng nghĩ sao đó, lại thôi. Cái gì đã làm, phải chịu trách nhiệm về nó. Không thể trốn tránh (và thủ tiêu tan chứng vật chứng như thế, hihi). Nói như ông thầy Lý lớp 12 của mình hay lảm nhảm là "Phải nâng niu và trân trọng "thành quả" của chính mình" ^V^


Nghỉ đi nghĩ lại, thấy mình cũng hơi quá đáng. Mình có quyền nói điều mình nghĩ thì người khác cũng thế. Sao lại lấy suy nghĩ của mình ra để phản bác cơ chứ? Hôm trước, thấy blast của bạn Yue rất đáng để học: Nên nghĩ tất cả những gì mình nói, nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ". Ah, đúng! cảm ơn bạn Yue rất nhiều Image Image Image


Ah, hôm nay tâm trạng phấn chấn. Lảm nhảm xong rồi. Out thui. Chào bà con cô bác Image Image


Cái ý định khai tử thì vẫn còn. Sau dự định đó, là die ngay.

...

Cho một người bạn xem cái Blog Entry mới nhất, và hỏi, "Tao có sai không?".


- Người ta thấy mày buồn, chỉ góp ý cho mày, và an ủi, thế mà mày làm gì đã lồng lên như thế. Người ta tốt với mày, mà mày nói thế mà nghe được à. Nói rằng không nổi nóng, hay có định kiến với ai, thế mà nói cứ như chửi vào mặt người ta ấy. Không phải lúc nào nghĩ cái gì thì cũng nói toẹt ra như thế. Lời nói có thể làm người ta tổn thương, biết không? Nên xóa cái này đi thì hơn. Tao thấy mày hơi quá.


Cười heo hắt. Lúc mình viết cái Blog đó, hình như sém khóc. Còn bạn mình đọc được thì bực mình. Hình như đôi khi người ta nói thật những điều suy nghĩ cũng không phải là điều tốt. Nếu những điều mình đã viết, làm tổn thương mình và cả những người bạn của mình, thì viết để làm gì? Chỉ nên viết những gì thật vui thôi sao? Những gì mình suy nghĩ, những ước mơ, dự định thật sự cũng không nên nói, vậy thì cái Blog của mình để làm gì đâu. Chỉ để đăng vài câu chuyện cười và tán dóc à? Vậy thì nó không cần thiết để tồn tại nữa.  Có phải thế không?


Báo tử cho Muadong's blog vậy.


 


 

Im Lặng

Ngẫm nghĩ, thấy cũng buồn cười. Đôi lúc, mình nói chuyện nhảm cực nhảm, không rõ người khác có hiểu không, thì hình như ai cũng hiểu. Còn khi mình nói những chuyện rất chi là đơn giản, thì chẳng ai hiểu. Vậy là sao? Ừ, thì thế.


Khi mình viết, mình muốn bạn mạnh mẽ hơn, không có nghĩa mình khinh bạn khi thấy bạn yếu đuối. Mình cũng không quá vô tình, vô tâm để không biết rằng chỉ cần một lời động viên, chia sẻ, hoặc chỉ cần ngồi bên nhau trong im lặng, cũng là một điều vô cùng quý giá, không phải lúc nào cũng có được.


Ừ, không ai hiểu. Mình khuyên bạn nên tự quyết định cách sống của mình, tự mình đứng lên vượt qua khó khăn, đừng than vãn, phải mạnh mẽ và vững chãi như tùng. Bởi mình sợ, khi mình không còn đủ sức hay không còn là người vững vàng có thể động viên bạn, khi bờ vai mình không còn đủ sức cho bạn tựa vào, mình sợ phải thấy bạn gục ngã. Bạn có biết không? Mình không phải là người quá quan trọng đối với bạn, nhưng mình vẫn sợ như thế. Ngộ quá. Làm sao hiểu được chứ, đúng không?


Ừ, không ai hiểu. Cái công việc mình đang làm, đúng là ban đầu mình không thích. Không ai biết, khi mình đã bắt tay vào làm cái gì, mình cũng đã yêu thích nó. Bởi đơn giản, mình nghĩ, ai và cái gì cũng có điểm hay. Không ai xấu hoàn toàn, và không ai tốt hoàn toàn. Mỗi ngày nhận ra một điều gì đó tốt đẹp, ở một ai hay việc gì đó, đều khiến mình vui mà có thể quên đi những khó khăn. Chính vì vậy nên mình mới thấy buồn khi công việc vì ai đó không thể "chạy" được. Ừ, người đơn giản và ngộ như mình, ai mà hiểu được.


Cũng đã được nửa năm rồi. Nếu mình không thích, không gì giữ chân mình được. Không phải là vì đã buộc mình vô cái công ty nào thì cũng phải trói buộc mình trong đó. Ừ, cũng có thể đúng. Nhưng đối với mình thì không. Ừ, thấy cái câu "Tôi không phải đầy tớ của đồng tiền" mà lòng thấy đau. Mình hiểu ý câu này chứ. Theo cái nghĩa tốt đẹp của nó. Nhưng mình lại nghĩ đến những em bé bơ vơ ngủ bờ ngủ bụi, những người ngâm mình cả ngày dưới dòng kênh đen sì chỉ để kiếm ngày mấy ngàn, nghĩ đến những người bạn rớt nước mắt, cắn răng buộc phải nghỉ học khi không đủ tiền đóng học phí. Ừ, đó là vì có thể bạn chưa bao giờ phải chịu đói một ngày. Hoặc chưa bao giờ phải ngồi lề đường kiếm từng đồng tiền như bà lão mà mình đã kể trong cái topic lang thang Sài Gòn. Bởi bạn được học hành đàng hoàng, có thể tự mình sống đàng hoàng, có thể có một công việc lương ít một tí cũng không sao. Chỉ phải băn khoăn giữa cái công việc nào tốt cho mình, công việc mình yêu thích. Nên mọi chuyện được nói một cách quá đơn giản như vậy. Đồng tiền bản thân nó chẳng có lỗi gì cả. Giữ phần tốt đẹp trong con người mình, đó mới là điều nên làm, dù có tiền hay không tiền. Mình cũng là người mê tiền, rất mê tiền đấy. Ừ, mỗi người một cách nghĩ, một cách sống mà.


Ừ, không ai hiểu. Đã lâu rồi, mình không còn thật sự nổi nóng bao giờ, ngay cả lúc này, thấy có vẻ như lời lẽ của mình quá chủ quan, quy buộc, gay gắt.. Có lẽ đã thấy nhiều điều nên thấy. Cũng có thể từ ngày mình biết thương yêu một ai đó thật lòng. Nhường nhịn, biết chia sẻ, và dịu dàng, chẳng phải là con người mình muốn hướng tới sao (dù thấy cái điều này còn khó gấp mấy ngàn lần cái ước mơ mà mình ấp ủ).


Ừ, thì không ai hiểu. Đôi khi người ta cũng phải thật sự cứng rắn, và không khoan nhượng. Thuốc đắng giã tật. Nhưng lời ngọt ngào, không phải quá khó đối với mình để nói. Nhưng đó không phải là những gì mình muốn dành cho những người bạn của mình-những người đối với mình còn có ý nghĩa hơn mọi vật chất.


Chẳng lẽ lúc nào cũng phải nói mọi chuyện một cách quá rõ ràng và rạch ròi.


Có thể sẽ có người giận mình, ghét mình cũng nên. Ừ, thì cứ nghĩ những gì bạn muốn nghĩ về mình, cứ đối xử với mình như bạn muốn, mình cũng chỉ im lặng mà thôi.


Lần đầu tiên, và cũng lần cuối cùng, giải thích, thanh minh cho một điều gì đó.


 


 

Hu Hu, 2 Chữ T :(


THÊ THẢM

Tui sắp thất nghiệp rùi, bà con cô bác gần xa nhớ cưu mang tui nghen (^v^)



Tình hình rất chi là bi đát. Sau vài cú chơi bời+công việc bế tắc+cái máy lạnh chít tiệt, giờ nhìn mình chắc chẳng giống ai, huhu. Xơ xác. Ahhhhhhhhhhh, xấu quá ^_^


Cố gắng không được gì, nhưng ít ra vẫn có thể tự hào mình đã cố gắng. Ít ra thì mình cũng làm điều đó với tâm huyết thật sự, dù rằng chẳng phải là việc mình yêu thích lúc đầu. Cái bẫy hoàn hảo đã giăng, thấy, nhưng vẫn không thể tránh. Có phải tội nghiệp cho mình lắm sao?!?!?!?!?


Từ lúc trước, luôn luôn có ước vọng làm người trong top dẫn đầu. Không phải vì cái danh hão huyền hay cái khát vọng gì quá quắt. Chỉ vì muốn, nếu mình có thể có quyền quyết định, mình sẽ không ra những quyết định chỉ có lợi cho mình, hoặc chỉ để làm hại người khác. Mình vẫn tin vào phần tốt đẹp của con người mình. Dù ai đó đã từng nghĩ thế nào về mình, mình vẫn tự tin mà tin vào điều đó. Thế mà càng lúc càng chẳng ra làm sao. Người như mình bây giờ, thiệt chẳng làm được cái khỉ gió gì hết. Chết chán cho mày, thiệt tình.


Thua trận thế này, thiệt là thảm thương, hihi.


Dù có thế nào, mình vẫn không thể làm những việc mà mình không tin là nó đúng.


Đã lựa chọn thì không than vãn, MĐ nhé. Cố lên, nhóc.

REPLY

To...


Đã qua rồi cái thời trẻ con, khi mình có thể giận một ai đó vì người đó thân với một người khác hơn mình. Hoặc có chuyện gì mà người đó không nói với mình mà lại đi nói với những người khác. Có gì đâu. Cũng qua rồi cái thời, mình muốn mọi người quan tâm đến mình nhiều thật nhiều, dù mình vẫn tỏ ra lạnh lùng như không cần ai bên cạnh. Qua lâu rồi, nên đừng giải thích với mình theo kiểu ví mình như trẻ con thế. Không thích chút nào.


Mỗi người đều có quyền chọn cách sống cho bản thân mình. Bạn cũng thế. Mình sẽ không bao giờ trách bạn đã sống thế này, thế khác. Chỉ cần bạn thấy bạn sống không làm hại đến người khác, không hổ thẹn với bản thân, và dám chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình, chẳng phải là đã tốt lắm sao?!? Bởi mỗi người một tính cách, một cách sống, cho nên mình không có quyền phán xét ai cả. Bạn thấy bạn không đánh mất bản thân bạn, thế là đủ rồi.


Với riêng mình, mình không thích thấy người khác yếu đuối. Hoặc tỏ ra yếu đuối. Bởi hoặc mình sẽ cảm thấy buồn vì thương bạn, hoặc mình sẽ tỏ ra khinh ghét. Mà cả hai đều đó, đều không tốt cả, đúng không? Ai cũng có lúc suy sụp, nhưng đừng khiến người khác phải thương hại mình. Mình chẳng bao giờ có ý nghĩ thương hại bạn hay một ý nghĩ xấu nào đó, nhưng mình vẫn muốn nói thật những suy nghĩ của mình. Chỉ thế thôi.


Đã đến lúc đứng dậy và đi một cách đàng hoàng rồi đấy.


Có thể bạn sẽ ghét mình, cho rằng mình sống giả dối, hay không phải là người bạn tốt, biết sẻ chia. Ừ, bạn có thể nghĩ thế nào về mình cũng được. Mình chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có ý nghĩ sẽ thanh minh hay cố làm người ta thay đổi suy nghĩ về mình. Nhưng mình thích nhìn bạn mạnh mẽ.Bạn có biết không?