When the love falls

Hì hì, vào blog của Heo mit, nhận ngay ra Yiruma. Ai chứ Yiruma và Yukikuramoto thì mình thích mê. Thích thì thích thế, chứ chưa mua được cái đĩa nào cả. Hổng phải tiếc tiền, mà vì hổng tìm ra chỗ bán. Hix, thế là toàn phải down về nghe thui. Thế mà cũng ghiền.

Liệu pháp số một cho những ngày tâm hồn lãng đãng, muốn ở một mình. Ngày mưa cũng thế.

Cũng là liệu pháp số một cho những ngày căng thẳng.

Cái bài nì nằm trong album First love. Cũng như tình yêu đầu, mọi thứ đều bình yên, êm đềm và ấm áp. Một chút tươi, một chút vui. Một chút lặng. Một Album rất chi là dễ thương.

Yiruma

Còn đây là Yukikuramoto. Khỏi phải nói gì hết. Bài này bản thân nó đã nói lên nhiều thứ rùi, hìhì

Hanh Phúc?!?

Không có niềm vui, niềm hạnh phúc nào là trọn vẹn.

Không có nỗi đau nào quá sức chịu đựng của con người.

Tự dưng nghĩ tới những điều nhỏ nói hôm trước. Thấy lòng cứ bất an. Nhảm nhí.

Chủ nhật lại work tới 10 tối rùi. Chẳng ai hiểu, và chẳng cần ai hiểu. Cứ bảo mình cố gắng. Rồi lại tự chửi mình rằng cố gắng làm cái khỉ gì.

Đừng có ép tui quá nha. Tui điên, tui quạu, tui cắn cho chít.

Xả xì chét, mà vẫn còn chét, chắc chít.

Những Bài Học Cũ

Những bài học tưởng cũ, nhưng bây giờ mới hiểu và mới thấm.

Chuyện hôm nay, một ông Dr về management người Hàn Quốc đã bị "choáng" trước cách cư xử của "người Việt Nam" khi lần đầu bước chân lên đất nước này. Trong những gì ổng tâm niệm, người VN là Number 1. Luôn cởi mở, thông minh, đúng giờ và cư xử đúng mực ở những nơi công cộng. Và sáng nay, bị shock cực kỳ khi gặp thái độ rất ư là... Hix hix, không biết nói làm sao để có thể lấy lại những gì đã vỡ vụn trong tâm trí của ông thầy đó, ngoài từ mà mình lí nhí lúc rời phòng "Sorry". Trong khi bài học mở đầu lúc sáng: "No excuses".

Nhưng mà chắc cũng có một điều Dr phải rút kinh nghiệm" Nhập gia tùy tục". Và "show what they need, not what you want".

Không thể nói sáng nay thái độ đó được cấp dưới ủng hộ, nhưng that's the way it is. Nhưng đó sẽ không là cách mình lựa chọn. Hiểu hơn bài học về sức mạnh của đồng tiền, và việc làm việc trong một "xã hội tư bản" thu nhỏ phải như thế nào. Chỉ có hai con đường cho mình: a. Tẩy não; b. Tự delete mình ra khỏi cái tập thể này. Chọn đường nào bi h. Không phải là sự lựa chọn dễ dàng. Mà cũng chỉ tại cái tính hay nghĩ của mình thôi.

Bài học làm người tử tế, ai cũng biết, nhưng không phải lúc nào cũng làm được. Muốn và làm, phải có dũng khí. Dũng khí. Nghe có vẻ to tát, nhưng thật sự là như vậy.

Chỉ còn một câu để nói cho ngày hôm nay: "What's a pity".

Ngày mai, lại nai lưng ra mà work từ sớm tinh mơ đến tối mịt mù. Stupid! Cố gắng nhé nhóc.