Hạnh Phúc

Dạo này, lười biếng, nên thành ra cái "tật xấu" là "bắn tỉa" blog của bạn bè cũng giảm bớt

Chiều nay, "tỉa" vào blog của bé, lại thấy chia tay. Biết bé từ lúc bé làm thơ gửi 1 người đã xa, thấy vui cùng với bé khi bé tìm được 1 anh chàng kute hợp với mình. Thế mà hôm nay lại thấy buồn khi thấy những dòng bé viết cho sự chia ly. Mới đó, thấy bé cười thật tươi, thật hạnh phúc bên anh chàng í, nay vẫn thấy nụ cười thật tươi của bé, nhưng lại là những dòng chữ buồn. Thấy hạnh phúc thật giống như chim trời, bay đến rồi bay đi đâu mất, nhìn quanh chợt nhận ra nó biến đâu mất tiêu mà mình không kịp nhận ra. Buồn bé nhỉ?!?

Lại nhớ về 1 bài hát cũ:

Hạnh phúc như đôi bay uyên, tung bay ngập trời nắng ấm...

Cô Đơn
Sáng tác: Nguyễn ánh 9

Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi

Nghe như chim trời phiêu lãng,
Theo mây trời lang thang,
Rong chơi cùng năm tháng.
ôi đêm đêm cùng tiếng hát
Cho vơi niềm thương nhớ,
Còn gì cho ước mơ.

Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ.
Tình yêu đã chết trong tôi, nụ cười đã tắt trên môi.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài...


Khoe Hàng và Cai Nghiện :-D

Hí hí, hôm ni mò lên hội, thấy cái mũ của mình. Sản phẩm mũ đầu tay

IMG_3876 by ngocmvn.

Đấy đấy, cái màu hồng í . Còn có 1 em màu vàng nữa, nhưng có bạn kia mượn làm mẫu rùi, chị thuynghuyen chưa kịp chụp . Hai cái í là sản phẩm móc vội để ủng hộ cho chương trình của chị thuynguyen. Còn cái áo màu trắng trắng í, là niềm ao ước của em, cực kỳ đơn giản, nhưng với bàn tay hậu đậu của em thì mơ ước vẫn là...ước mơ, kha kha

Sẵn cái sự khoái chí, show lun cái đồ lót ly đầu tiên mình làm mà không bị cong vênh (ôi, mình ghét cái từ này kinh) lên đây lun kha kha

SPM_A0020.jpg doily đầu tiên picture by muadongxukhac

Còn cái hình dưới đây là khoe chiếc giày. Hihi, sự thất bại lớn của tui, kha kha

SPM_A0021.jpg Doily và giày em bé picture by muadongxukhac

Tạm thời là hết hình để show hàng rùi. Còn cái mũ+khăn len của mình nà, còn... Thôi, hok nói nữa. Nói đến đâu, bàn tay nó lại mún hí hoáy đến đó. Thôi, từ giờ em xin cai, em không kim chỉ gì nữa hết. Em còn mấy quyển sách chưa đọc, phí lắm . Em quyết định tự cai

Khủng

Mới buổi sáng thôi mà đã phải bất ngờ quá lớn. Đúng là phải tụng lại bài học cũ nhưng không bao giờ lỗi thời: Không được đánh giá 1 người mà chỉ qua vài lần chạm trán, cũng không nên đánh giá quá sớm về 1 người chỉ qua lời nói của những người khác. Ai biết được những điều người ta có thể làm?!?

Cảm ơn anh, vì chính bản thân anh là bài học lớn cho em :)

Những điều chưa biết, chưa trải nghiệm còn quá nhiều...

Miss Dzô dziên

Chưa thấy cái cuộc họp nào dzô dziên như cuộc họp chiều nay. Vậy mà cũng căng thẳng, ai nấy mặt hầm hầm. May mà nhờ có câu kết luận dzô-dziên 1 cách nghiêm túc-dĩ hòa vi quý-duyên dáng- của mình mà làm hạ hỏa mấy cái đầu nóng (ọe ọe, nói nghe mún... ọe). Hix hix, chỉ mong ngày mai nó đừng có diễn ra 1 cách dzô dziên như hôm ni là mừng, chứ không thì chắc iem cáo ốm, kha kha.

Đã móc được 2 cái mũ cho em bé ủng hộ chương trình quyên góp của chị em nhà đảm đang. Tính ủng hộ nào là khăn len nà, áo ấm nà, găng tay tất chân ấm cho em bé nà, nhưng mà thứ 7 này mấy chị gom hết 1 lần rồi, mà từ đây đến đó còn nhiều việc phải hoàn thành nữa, nên chắc không thể làm thêm được cái gì. Tự dưng thích làm khổ mình thui, không kêu gọi được thì đi mua cũng rẻ, nhưng mà không thích làm như thế. Các chị xuất phát từ tấm lòng, thì mình cũng vậy. Người bận rộn thì không nói, nhưng mình có thời gian thì mình mún tự tay làm cơ. Nhìn cái sản phẩm thấy hơi buồn cười, hơi bị xấu, nhưng Hiền động viên là nhìn cũng được, thêm chị thuynguyen nói hôm trước là chỉ cần ấm là đủ, nên thứ 7 này sẽ mạnh dạn đem đến cho các chị vậy. Của ít, lòng 1 tí, nhưng có ích cho người khác, tự nhiên thấy vui ơi là vui.

Quyết định là từ nay sẽ hok xem mấy cái phim buồn buồn đó nữa. Xem xong thấy... khó chịu trong người. Biết là phim thôi, nhưng lại không thể ngăn mình nghĩ ngợi đủ thứ chuyện. Nghĩ lan man đủ thứ chuyện từ phim ra chuyện đời. Haiz, mệt mỏi. Thế nên, không xem nữa. Quyết định trước tiên là đối với cái phim "Võ Mị Nương" trên VTC7 ấy. Cái này thật là trái với bản tính mình từ trước tới giờ: xem cái gì thì phải xem đến tận cùng mới chịu. Cái này cũng là 1 cái biểu hiện của sự cố chấp. Mà xem phim này, lại thấy rõ ràng cái lời sư cụ đã dạy: khổ đau con người hầu hết là do cái cố chấp mà ra. Chỉ cần "buông" thôi, khổ đau sẽ được hóa giải. Nhưng mà có được mấy người....

Ủa, đang nói cái gì dzậy nè? Thui, làm dziệc típ đi nào.