Hì hì, tình hình là dạo này không nói nhảm, nên lâu lâu cũng phải lò mò lên đây để bà con biết mình chưa bị cúm gia cầm mà die. (mấy hôm nay toàn ăn trứng không hà, chán. Rủi mà dính cúm, hổng còn ai ỏ lại chửi rủa mấy baby, hihi)
Chiều nay trời không mưa nữa. Hai ngày mắc mưa, oải lắm rồi. Tính tình vẫn cứ ngang bướng và cố chấp, chỉ có khác là làm biếng khoác áo mưa chứ chẳng phải lãng mạn yêu mưa như ngày xưa. Kệ. Miễn sao thấy thoải mái là được.
Chẳng hiểu sao dạo này rất yêu đời, dù gặp bao nhiêu chuyện, và bao nhiêu kế hoạch tửơng chừng chắc chắn cuối cùng không thực hiện. Thế mà cái mặt vẫn cứ trơ ra, chẳng có buồn đau, khổ ải gì. Vậy chẳng phải là sung sướng lắm sao?
Thiệt tình mình cũng nể mình ghê. Chời chời, lâu lâu tự ca mình 1 tý, ai nói gì thì nói, sự thật đúng là vậy mà. Sau cái lần suýt nữa thì die, tự dưng thấy mình trở nên sáng suốt và yêu đời hơn hẳn. Muốn mấy đứa bạn cũng yêu đời, nhưng chẳng lẽ khuyên tụi nó thử die như vậy, hehe, không được.
Tháng này học được nhiều thứ, dù có hơi bị tàn nhẫn với mình, vẫn thấy mình rất cần phải thấy những điều như vậy, để mở mắt to hơn mà nhìn cuộc sống. Ăn chơi thì cũng trên cả tuyệt vời, đi xem được nhiều phim hay, đọc được nhiều truyện cũng hay nốt, khoái nhất là biết được vài bức tranh quá dễ thương. Chỉ mong sao vẽ đuợc một bức tranh như thế, à, có thôi cũng được, để mỗi ngày lại thêm thanh thản, bình yên và yêu đời.
Mình chẳng thể cho mình 1 giây yếu mềm nữa, cho dù con gái đôi khi cũng nên như thế. Mình không cho phép có ai đó nhìn mình mà tỏ ra thương hại nhưng lại đi nói những lời cay độc về mình. Cứ cười, cứ nói gì về mình cũng OK hết, nhưng mình chẳng bao giờ cho họ thấy mình ngã quỵ xuống sau những chuyện như vậy đâu. Không bao giờ.
Mọi chuyện rồi cũng qua. Giấc mơ nào cũng thế. Chẳng có ai mất mọi thứ trên đời cùng lúc. Cứ kiên cường mà sống, ha.
Gửi bé mới nhắn tin cho tao hôm qua: Bé à, phải mạnh mẽ lên. Giờ là lúc mình tự mình vượt qua sóng gió. Không ai có thể che bọc để mày khỏi ướt trong cơn mưa dữ, cho nên phải tự mình tìm đường ra khỏi nó thôi. Chỉ biết rằng mày vẫn còn gia đình, còn bạn bè, còn nhiều thứ, có thể là ngọn đèn bão cho mày vượt qua mưa giông thôi. Chẳng biết làm gì hơn. Nhưng mất một điều quý giá không phải mất tất cả nghen cưng. Cố lên, vui vẻ, yêu đời đi, nếu như mày cũng chẳng mún tụi nó nói gì đó khiến mày có thể tổn thương, hỉu không?