Ha Ha...He He...Hi Hi...Khì Khì...Khà Khà...Khé Khé




Anh iu, hihi, anh iu giỏi quá

bàn thắng thứ 200,
Image  Image  Image
Duỗi thì đừng gặp tôi :)

Tập Đếm

Xòe bàn tay

Em tập đếm

 

Có 1, có vô cùng

Mất một, còn không

= -1

Có 3, thêm 1

Được 4

Mất 3, còn 1

Mất 1

Không còn

=-1

Có 2,

Mất 2

Còn không

=-1

 

Có 1

Có +vô cùng

Mất 1

-vô cùng

=-1

-1+-1+-1= -1

 

Dủ dẻ

Xa rồi một vì sao

Một mùi hương dủ dẻ

(bài thơ này lúc trước được cô đọc cho nghe, hình như là "Thành phố nơi anh ở"-không hỏi tên tác giả)

Nghe thoảng trong gió đêm một mùi hương quen quen, lạ lạ. biết chắc chắn là không phải, nhưng lòng vẫn đinh ninh: hoa dủ dẻ. Loài hoa của những ngày thơ ấu, của cái thời trốn ngủ trưa, trèo cây, leo núi, của cái thơi chơi nhiều hơn học. Thế cho nên, cũng không chắc mình viết cái tên ấy có đúng chính tả không nữa. Cũng chẳng biết đó có phải là tên của hoa... Chỉ biết cái tên ấy, đã đi qua thời của bà mình, của mẹ, của cô, của chị và của mình.


E hèm, theo motip của một bài văn miêu tả, thì phần tiếp theo, MĐ phải mô tả rõ ràng về cái hoa ấy. Nhưng thiệt tình cũng...chẳng biết tả nó thế nào. Chỉ biết cái mùi hương ngọt ngào đặc biệt của nó đã khiến tụi nhỏ Mđ mê tít. Nghĩ cũng lạ, hoa bé tí, nhưng dù có mọc trên núi khô cằn chỉ toàn sỏi và đá, hay mọc hoang trong đám cây bụi ven đường, thì vẫn cứ một vẻ kiêu sa như thế. Cánh hoa vàng dày, toát ra vẻ cứng rắn đầy can đảm, và tỏa ra cái hương ngọt như mật quấn quít cả thời tuổi thơ, Mùa Đông nhỉ?


Chui vào bụi, tìm được một đóa là hớn hở vô cùng, cứ nâng niu mãi...


Cả thị xã, chỉ có vài chỗ có hoa dủ dẻ. Đó là những ngày xa. Không biết lũ trẻ bây giờ có được trốn ngủ trưa, chui rào, trèo cây, và tìm hoa dủ dẻ!?!


Có ngày nào đó, hoa dủ dẻ cũng sẽ thành lá diêu bông?!?


Biết rằng nơi đó chẳng lúc nào thiếu hoa- những vườn hoa rực rỡ, vẫn thèm được ủ trong tay một đóa hoa dủ dẻ, để gửi cho anh cái mùi hoa dịu dàng đó. Anh có biết không?!?

Ngày Cuối Tuần Thứ...

Tin trên báo Tuổi Trẻ buổi sáng: Nhân vật trong bài viết “Giọt nước mắt của cô công nhân” Võ Minh Tâm đã được trường ĐH Mở Tp.HCM đồng ý cho nhập học. Nhà trường sẽ xem xét các chế độ chính sách để có thể giúp đỡ bạn trong suốt quá trình học. Nhiều bạn đọc cũng đề nghị được giúp đỡ hai chị em Tâm. Đặc biệt, chú Vũ – tổng giám đốc Công ty CP Tôn Hoa Sen – sẽ tài trợ toàn bộ học phí bốn năm học Đại học của Tâm. Buối sáng cuối tuần đến nhẹ nhàng, trong trẻo quá. Tự dưng cứ lẩm nhẩm hát hoài trên đường đi. Cảm ơn Tuổi Trẻ, cảm ơn mọi người nhiều nhé.


Mới gặp bé Phú “giáo” lúc trưa. Nhìn cũng chẳng thay đổi gì cả. Vẫn cứ dễ thương kiểu Phú “giáo”. Lại thêm một em UK Brain nữa. Rủ bé ấy đi lễ tốt nghiệp của bé Cam Quýt, nhưng bé ấy đã bận lớp tiếng Nhật rồi. Bé ấy học tiếng Nhật cũng rất good nhé, mỗi tháng xếp hạng đều đứng thứ 1x/70, mới 6 tháng đã học đến nikyu. Quá khá. Thế mới biết dạo này bà con cứ gọi là tiến lên như vũ bão. Còn mình thì chỉ có mấy tờ giấy của thầy Mẫn đọc hoài hổng hiểu, ngày trước học một ngày mấy bài tiếng Hàn, bây giờ một bài học mấy tuần chưa xong. Mình sẽ không than thở đâu. Mình cũng phải cố gắng mới được. Cố gắng, cố gắng, nhé ta!


Hôm nay, nghe được một lời thổ lộ rất chi là dễ thương. Mát mặt mát mũi quá đi mất, hihi. Bạn ấy bảo, bạn ấy thích một cô bé BK (cô bé nào thì tui…hổng biết), nhưng đối với bạn ấy, con gái Bk ở một vị trí rất cao, có lẽ bạn ấy sẽ không bao giờ dám thổ lộ. Hình như lúc trưa, bạn Phú cũng nói điều tương tự như thế, đối với con trai Bk. Hihi, can đảm lên chứ bạn.


Con gái trường nào chả là con gái, ở đâu không có người này người kia, cứ gán cho con gái BK mấy cái danh từ nghe mà…ghét.


Dạo này, thèm cái màu xanh của trường da diết.


Còn nơi ấy, chắc giờ này toàn màu hồng và vàng của hoa, nhỉ?

Mùa Thu Giấu Em




MÙA THU GIẤU EM


Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế


Để cuối con đường anh kịp nhận ra em…


1.                   Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường thả xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.


Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:


-          Anh lại đua tốc độ rồi phải không?


Tôi nháy mắt, thì thào:


-          Có một cơn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!


Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:


-          Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?


Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:


-          Anh này ác ghê! Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?


Tôi đưa tay, gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:


-          Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!


Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!


Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và đếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét) thỏ thẻ:


-          Em không giận anh đâu! EM không giận anh đâu!


-          Anh nhìn gì thế?


-          Vết sẹo trên trán em. Xấu…dễ sợ!


Tôi vờ chun mũi. Em xịu mặt:


-          Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được!


Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:


-          Em đang vẽ gì thế, bé?


-          Con đường mùa thu, anh ạ!


Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe trên đại lộ ban chiều.


-          Cái gì thế này, bé? – Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên các thân cây.


-          Những vết sẹo của cây…


-          Giống như vết sẹo trên trán em ấy hả?


-          Không…- Giọng em bỗng chùn hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm – vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình, nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.


Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:


-          Em biết suy tư từ bao giờ thế?


Em cúi mặt:


-          Từ khi anh vô hình…


Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên.


Biết nói gì với em bây giờ?


            Ngoài sân, trời không gió mà cây vẫn trút lá.


2.       – Rồi sau đó anh nói gì với Thu? – Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.


-          Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo rằng rôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi...


-          Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! – Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giân dữ.


Tôi biết chứ. Dù tôi không nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm cảu em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: “ Em đợi anh suốt cả ngày dài”. Cũng có thể bắt đầu ừ cái ngày mẹ em theo dượng m sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: “Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh thôi…”, Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện tình cảm em dành cho tôi như thế.


            “Và anh đã quay đi?”


Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay với bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn, em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em.


Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi…


gh


Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng như vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu.


            “Anh ơi, hay chưa này?”. Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy…


            Từ hôm ấy, em không còn chờ đôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hóa. Tôi chạy xe đến Nhà văn hóa, hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình…


            Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như vừa cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở cổng Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy, Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người…


 


3.       “Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?”. Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình trong hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mở một làn sương mỏng:


-          Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh…


Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa…


Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi…


Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào buổi chiều gió heo may xao xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: “Thu nhờ tôi gửi cho anh…”. Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:


Tránh đừng động vào cây – mùa lá rụng


Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi…


 


4.       Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi trò chơi đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh mắt như mắt  em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thầm thì: “Có em trên đó không Thu?”.


Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tô nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.


Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không, cô bé?


(Uyên Phương)


 


Một câu chuyện thường thường, theo đúng chuẩn Hàn Quốc chuẩn, nhỉ? Ừ, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chép ra đây nữa. “Mùa thu giấu em” là cái truyện được nhất trong tập truyện ngắn mới đọc xong. Mấy chục câu chuyện yêu đương tuổi mới lớn cứ nhàn nhạt trôi qua. Kiểu đối đáp, nhớ thương, giận hờn của cái tuổi ẩm ẩm ương ương sao mà…chán. Đáng đời lắm con, ai bảo cưa sừng làm nghé, đọc truyện tình cảm tuổi mới lớn làm chi, hixhix.


Ngẫm nghĩ, thấy cái tứ của câu chuyện này cũng…thương thương. Hừ, mình chẳng thích cái tông dịu dàng, yếu mềm, lãng mạn của mấy cô bé như thế này. Thích những cô nàng cá tính hơn. Nhưng con trai thì hình như thích ai đó cần bàn tay che chở của mình thì phải. Tự xét lại, thấy mình chẳng thuộc lại type nào trong hai loại trên, cứ bình bình thường thường thấy mà thương, huhu (lời thú nhận muộn màng .^__.^)


Mà thôi, bàn tiếp chuyện đã. Đôi khi người ta đánh mất nhau bằng những cách thật buồn cười. Biết một điều gì đấy rất quý giá với mình, nếu ví điều đó như những hạt cát nhỏ, người ta vẫn đặt những hạt cát ấy lên kẽ tay. Dù biết chắc những hạt cát sẽ rớt qua, từng hạt một, nhưng vẫn không kiềm lại hành động đó. Để khi hạt cuối cùng rơi mất, người ta mới thảng thốt giật mình. Kì lạ thật.


Maki bảo, người ta lạc nhau ở những ngã rẽ. Thế, có khi nào, người ta lạc nhau ở những điểm giao nhau không nhỉ?!?


Mình cũng không chắc…



Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.

Mátxcơva, lại đã thu rồi!

Bao khu vườn như lửa chói ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ.


Những tấm biển treo dọc trên đại lộ

Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi

Nhắc cả những ai cô độc trong đời:

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”

Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi

Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ

Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,

Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”

Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!


Nếu không có gì ao ước trong tôi

Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!

Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất

Sao phút này làm người bạn cũng không?

Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng

Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn…

Anh - con người không vui, con người bất hạnh

Con người đi cô độc quá trên đời!

Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?

Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi…

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li

Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia

Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá…

Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,

Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!…


Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa

Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.

Tôi không biết nói cùng anh đến hết

Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!

Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm

Những tấm biển dọc đường càng thấy trống

“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"


(bản dịch của Bằng Việt)


Ngày Phụ Nữ Việt Nam

Hôm ni quả tình là ngày rất quê. Quê còn chỗ nào chê hả trời. Sáng sớm, mới mắt nhắm mắt mở, lết đến cửa bảo vệ, một dàn các anh (rất chi là xinh tươi) nhé, ùa ra tặng hoa. các chị cứ gọi là cười tít mắt. Kể cũng ngạc nhiên thật. Đang nhìn trước nhìn sau, định lấy tư thế chỉnh tề, người lớn ra để nhận hoa, thì bất chợt, ngước lên, thấy một chuyện rất quê. Chị kia ở đằng trước mình, đưa tay ra nhận hoa (tại trước chị ai cũng được nhận), thì mấy anh tự nhiên dạt hết qua bên kia, hổng đưa cho chị bông nào. Chưa hết, đã vậy mấy ổng còn chìa ra tặng cho chị đi kế chị ấy. Vậy thì một ông nữa tặng đóa khác cho chị đi. Không, không có hoa nào cho chị cả. Thấy chị lúng ta lúng túng, thật sự muốn đạp cho mấy ổng mấy đá dễ sợ. Đàn ông con trai gì mà kì cục. Hổng giống ai mà tui quen hết trơn (dù nhiều thằng con trai Bk cũng rất chi là trơ trẽn. Chú thích: cái dzụ này thì biết rõ quá, Dzịt hén). Đấy, đang định lấy cái vẻ dễ thương ngây thơ cố hữu mà tặng mấy ổng một nụ cười thì "dội" liền. Lấy lại cái vẻ mặt lạnh lùng nào. Thế là tui cứ bước mà chẳng thèm nhìn mấy thằng chả, mặt cứ vênh lên. Có một thằng cha còn chạy theo tặng hoa đấy, nhưng cứ giả vờ đang lục túi sách, hổng thấy thằng chả. Cho quê lại ráng chịu. Ghét. Thế là tui trở thành người phụ nữa duy nhất trong phòng không phải là phụ nữ  (bởi chẳng được tặng cái bông nào, huhu).


Chưa hết dội, lên gặp ngay cái anh "tóc bù xù" (theo mô tả trong cái blog hôm trước), hỏi, quà em đâu. "Trời, con nít, sao đua đòi với mấy chị mấy cô chi dzả?" Dội tập nữa. Thiệt là uổng công tui chúc ổng tai qua nạn khỏi mà. Thiệt là...


Mà thôi, kể tiếp, con Dzịt nó sẽ cười cho, nhục quá. Nhục như con cá nục.


 


 

Mẹ




Cảm ơn mẹ, mẹ của con


Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con

Gío Đông Đã Chớm.......




Nghe phong phanh đâu đó, gió đông đã chớm. Ừ, bạn vừa nói với mình chứ đâu. Thời gian qua nhanh, mùa này cứ nối tiếp mùa khác, mọi thứ đã trở thành xưa cũ, nhưng nỗi nhớ thì cứ như dài thêm, dài mãi, quện vào nhau, vướng víu. Người ấy yêu bạn được bao nhiêu? Sao lúc nào cũng vẫn là nhớ, nhớ và nhớ? Cái câu hỏi ấy, mình làm sao mà trả lời cho bạn được chứ. Ừ, người ta hay cứ nuối tiếc những điều mà người ta để mất, rồi lại thảng thốt giật mình. Chỉ là thói quen khi thiếu một thứ gì quen thuộc luôn ở cạnh mình, chỉ biết trấn an bạn như thế. Ừ, chẳng biết làm gì hơn. Lại bất lực khi nói một lời an ủi. Thương bạn đến nao lòng khi nghĩ rằng, lúc này, bạn đang xanh xao trong nỗi nhớ, ở nơi xa xăm ấy. Không có ai bên cạnh để bạn có thể dựa đầu vào mà trút hết nỗi lòng ra, hay chỉ đơn giản để bạn chợp mắt mà không có người ấy thấp thoáng trong những cơn mơ. Bạn trong trẻo thế. Yếu mềm thế. Không giống mình. Bạn không có vỏ bọc cứng rắn, lạnh lùng của mình. Vì thế mà thương bạn nhiều, bạn biết không?


 - Ừ, thì cứ để người ấy đi thật xa, thật xa tầm mắt của bạn, để bạn có thể biết người ấy yêu bạn có đủ nhiều để trở về bên bạn hay không.


- Nếu người ta chẳng bao giờ quay lại để nhìn?


Không, cánh cửa sau lưng có khép, nhiều cánh cửa vẫn mở phía trước để đón bạn mà. Đừng có hoài khắc khoải thế, hiểu không?


Mùa đông rồi cũng sẽ qua đi. Hãy để mùa đông qua thật nhẹ nhàng, nghen.


Từng giọt mưa rớt ngoài hiên

Tựa giọt nước mắt triền miên

Dù rằng anh đã xa ngút ngàn

Lãng quên tình yêu em dành cho anh

Một mùa đông đã về đây 

Chỉ làm nỗi nhớ nhiều thêm

Một thời say đắm vì yêu người

Thoáng qua như một giấc chiêm bao


Thầm mơ những lời nói từ sâu trái tim

Ngày xưa mà anh trao tặng

Nơi thời gian ngừng lại 

Ru nhau bằng lời hát


Nếu như ngày ấy biết ta hạnh phúc

Sẽ không lìa xa bao khát khao đầy vơi

Nếu như ngày ấy sống không hờn ghen 

Mình đâu sẽ lạc lối trăm năm

Ước sao thời gian trôi ngược về đây

Giữ nhau để biết ta mãi luôn cần nhau

Trái tim nhỏ bé ấm trong tình yêu

Để mùa đông qua đi nhẹ nhàng


Tự dưng, trong mình vụt qua cái ý nghĩ, nếu như lúc này, trước mắt mình là anh với dáng đi vội vã cố hữu, và rồi anh cười thật tươi, với ánh nhìn ấm áp, mình sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Trái tim nhỏ bé có ấm lại không? Hình như có, hình như không. Hình như mình sợ. Sợ cái ngày mà cả khuôn mặt ấy mình cũng chẳng hình dung rõ ràng... Mà làm gì có điều đó mà mơ với nghĩ. Lãng xẹt.......


Hình như, tối qua trong cơn mê man, mình nghe như có mùi dạ lan hương phảng phất....

Entry for October 19, 2006

Lên mạng, thấy nỗi buồn của bạn vung vãi khắp nơi. Không biết nên buồn hay nên vui nữa. Ừ, phải vui chứ, những người ấy đều là bạn của bạn, đều là những người rất tốt, và có thể sẻ chia với nỗi niềm của bạn hơn tôi. Rồi lại thấy lòng lạnh dần đi, vì rằng những dòng tâm sự bạn gửi cho tôi cũng chỉ là sản phẩm của cái lệnh copy, paste. Không hơn, không kém. Cái hồn của nỗi niềm ấy, đã tan biến mất rồi. Cũng như những gì tôi suy nghĩ về bạn. Có buồn không, Mùa Đông?


Thế mà vẫn cứ nhói lòng cơ đấy. Mày buồn cười thật, Mùa Đông à. Buồn cười lắm, lắm lắm lắm.


Ừ, mình là người rất ích kỷ, rất ích kỷ, nên sẽ thấy vô cảm đối với những gì riêng tư nhưng được chuyền từ người này sang người khác. Cả cái email, hay cả cái message nào đó có chữ "Re" và sau đó là tiêu đề mà mình đã viết. Bận rộn đến mức, ngay cả cái email cũng không nhớ, hay cả cái tiêu đề cũng lười suy nghĩ thì viết làm gì chứ. Nghĩa vụ ư? Mình đâu có cần những điều đó chứ.


Những điều nhỏ nhặt, ôi Mùa Đông ơi, nhỏ mọn quá.


Ngày 19/10: nhận một lời thách thức mà chẳng thể tuyên chiến. Mình bất lực đến thế sao?


Lúc này, ừ, thật sự thèm khát uy lực của một con mãnh sư.


Chỉ là thế thôi.


 

Chúc Mừng Sinh Nhật




Sáng nay, nhiệt kế chỉ thân nhiệt >38 độ C. Nghĩa là đang sốt. Nghĩa là chân tay bủn rủn, đầu óc thì xoay mòng mòng. Nhưng không thể bỏ công việc đang gấp, vẫn lết đi làm. Cái công việc đó, cái cảm giác đi trong đường hầm, không thấy ánh sáng, rồi bỗng rơi vào nơi tràn ngập ánh sáng, rồi cái ánh sáng chói chang đó cũng mất đi, rồi lại chui vào một đường hầm khác còn tối hơn. Cảm giác này bao giờ sẽ chấm dứt đây?!?


Hôm nay là sinh nhật bạn. Không, chắc tôi không còn có cơ hội gọi bạn là bạn của tôi nữa, đúng không? Bởi tôi đã không có tư cách để làm bạn của bạn. Từ chối đến bên bạn trong lúc bạn cần một người bạn ở bên cạnh, tôi đã từ chối cái cơ hội đó rồi, phải không?


Tôi sẽ không mong chờ bạn tha thứ cho tôi. Ừ, tôi đáng bị như thế. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn bạn vì bạn đã là người tôi có thể nói được cái tâm sự của con nhỏ tuổi rắc rối mà tôi chẳng thể nói cùng ai. Cảm ơn bạn vì có những giây phút tôi không còn biết mình là ai, mình đã hành động đúng hay sai, bạn vẫn luôn dịu dàng với tôi, cho tôi cái cảm giác an bình bởi còn một người bạn. Cảm ơn bạn bởi đã chê cách nói chuyện điện thoại dở tệ của tôi một cách thẳng thắn để tôi chú ý lại mình. Còn gì nữa nhỉ, cảm ơn vì bạn đã vì tôi mà làm một ông mai bất đắc dĩ.


Những điều ấy, tôi có thể cảm ơn bạn. Còn những điều tôi không thể nói, tôi sẽ cảm ơn bạn bằng cách nào đây.


Sinh nhật bạn, tôi không thể gặp. Nhưng tự sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn mong bạn sẽ thành công, và sẽ cảm thấy hạnh phúc khi bạn gặp được người bạn yêu, dù đó là người đã quen, hay một người khác. Tôi mong bạn vẫn sẽ đứng vững như cây thông ấy, dù có rung rinh bởi gió thì chẳng đổ bao giờ. Bạn chẳng còn xem tôi là bạn nữa, nhưng trong tôi, bạn vẫn là một người rất đặc biệt bạn à, bạn của tôi.


Và những ban mai ấy , không hân hoan vui đón nắng

Giọt sương vẫn thấy mình cô đơn

......................

Và nước mắt , sao nỡ rơi khi nắng vẫn lung linh kỷ niệm ?

.....................

 

Hard Day

Hôm nay, lại nhận kế hoạch mới. Không giận khi bạn giành lấy công việc dễ, và đẩy công việc khó cho mọi người. Nhưng hình như cái sự coi trọng của mình đối với bạn giảm đi một ít. Nếu bạn không làm vậy, tôi cũng sẽ nhận công việc đó về phần mình cơ mà. Giá mà...Xin lỗi bạn nhé, khi mà mình không thể nhìn bạn với cặp mắt đầy ngưỡng mộ như trước. Chỉ vậy thôi. Còn mình lúc này cứ thấy hăng máu gì đâu á (nói thẳng ra là ...ngu), khi cứ thích đâm đầu vào những công việc khó khăn ấy. Tự dưng thấy yêu cái cảm giác chạy tất bật với những cái deadline, thấy yêu cái áp lực, bế tắc. Yêu cái cảm giác một ngày làm việc mệt nhoài, tối về học qua cái gì đó, đọc một đoạn truyện rồi đi ngủ. Chỉ để bắt mình bận rộn. Sợ lắm cái cảm giác không học được gì nữa.


Mối quan hệ với nhiều người dường như bế tắc. Dạo này lười nói hẳn. Có lúc nào đó, sẽ không còn có thể nói chuyện với ai, có không nhỉ?


Chiều, bắt gặp một hình ảnh thật thân quen. Một anh chàng đèo một cô bé, anh thì quần ống cao ống thấp, mồ hôi nhễ nhại. Cô bé ngồi sau, một tay xách đôi giày, một tay cầm que kem. Như gặp lại hình ảnh của mình ngày trước. Lại nhớ cái thời lê la khắp cái sân bóng, hang cùng ngõ hẻm cùng mấy ông anh. Chắc chẳng bao giờ còn tìm được...



Về thành phố lúc trời sập tối. Lọt thỏm trong ánh đèn chớp nhoáng, tự dưng lại cảm thấy thương mình....


Entry for October 12, 2006




Blog topic này Muadong viết để động viên một người bạn. Chắc không ai hiểu gì đâu.


Muadong hi vọng người bạn ấy sẽ vượt qua khó khăn lúc này.


Đừng có chửi vì muadong viết topic riêng này nhé.


Ôi, dạo này anh thảm thương quá. Thật không dễ để nói lời an ủi với con trai. Khó quá đi thôi. Chỉ biết tặng anh cái chữ này thôi. Sẽ chẳng đẹp bằng thư pháp anh viết, nhưng hãy nhận hen. Không việc gì phải buồn như thế. Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ thôi mà. Chỉ cần kiên nhẫn, và cố gắng là được, nghen anh. What can't kill you will make U stronger, hìhì


Nhưng trước hết là phải đi cắt tóc đi thôi. Lấy lại cái vẻ đẹp trai đểu đểu của anh đi nào. Fighting, nhé. Tụi em lúc nào cũng ủng hộ anh đấy.

Trái Đất nhỏ bé




Hôm nay, nhận được cái invite của bé Phúc. Lò mò vào thăm nhà bé (đúng chất vườn không nhà trống), phát hiện ra cái blog của anh Hiên. Lại tò mò, lò mò vào tiếp. Hihi, công nhận anh Hiên mắng hay thật. Giống mình hồi mắng chú Thiên Hòa. Trong đó lại phát hiện ra Anonymous. Thấy cái nick quen quen, phát hiện ra đó là bạn của Yue. Hihi, thế giới nhỏ bé thật.


Vừa viết đến đây thì nhận được tin nhắn của Hiệu Già Câu Lạc Bộ. Aka, bé ấy vừa thông báo là ngày 27/10 bé ấy sẽ làm lễ tốt nghiệp. Mình đã hứa với bé ấy mình sẽ nghỉ làm để đi. Không biết có anh em nào đi được không nhỉ? Nói riêng với Nghi bợm và Eastboy: cấm trốn đấy nhé. Nói to với Dzịt già (già rồi nên phải nói to, hihi): đi nghen, xin phép sếp trước đi. Hông biết có rủ Nhất Anh được không nữa. Ăn chơi cái coi, chán đời quá, akaaaaaaaaaaaaaaaa


@Devil: đang làm luận văn, đúng không? Cố gắng nhé.


Hôm nay, muốn viết nhiều nhiều thứ. Nhưng mà mọi người nghe mãi những chuyện buồn buồn cũng không thích đâu. Thôi, cất đi vậy.


Nhảm nhí...

The Banquet




Hôm nay, đã xem được Dạ Yến. Phim thuộc thể loại này thì mình rất thích, nhưng xem xong cũng hổng bít có thích hay không. Aka, từ nhỏ đã thích các anh hùng trong các triều vua chúa ngày xưa, bởi mấy anh rất oai dũng, mà hình như anh nào làm anh hùng cũng ...đẹp trai cả, hihi. Thế mà xem phim, chỉ thấy mỗi anh chàng đẹp trai là Thái tử Wulan do Ngô Ngạn Tổ, còn lại thì anh chàng này thiếu chất anh hùng. Cũng chả trách, ở đời mỗi người một vẻ, anh hùng không phải cầm gươm kiếm trong tay mới thành anh hùng. Nhưng không thích anh chàng này bởi, biết cha bị sát hại chết nhưng lại không đủ hận để cầm lọ thuốc độc giết lại người chú cướp ngôi, nhưng khi người-yêu-hắn (chính xác là thế) bị thuốc độc đó chết, thì lại dám đứng lên cầm gươm đòi tính nợ máu. Hé hé, kì cục.


Nhưng vai diễn mình không thích là vai nàng Qing của Châu Tấn. Vai diễn nhạt nhòa. Ngây thơ ngớ ngẩn, có phải thế không nhỉ? Vậy thì phải chết thôi, cái trong sáng thơ ngây đó không thể sống được trong cái vương triều đen như một đêm dạ yến.


Chuyện đời sao tránh cảnh chia tay

Duyên hợp duyên tan chỉ một ngày


Còn nàng Uyển Hậu của Zhiyi lại là một sự thất vọng khác. Hixhix, sao phim nào she cũng sexy hết dzậy nè trời. Cũ phải thôi, chắc vai diễn đòi hỏi phải thế. Nhưng vẫn thích cái khuôn mặt sáng trong rạng ngời trong bộ đồ cũ kỹ vào một ngày đông lạnh giá trong Đường Về Nhà. Ôi, trả lại Chương Tử Di ngây thơ cho tui đi.


Ít ra còn thích vai diễn phản diện của người anh nàng Qing, Yulan thì phải.


Thế gian điên đảo chỉ bởi chữ Tình, Danh và Hận!


Official site: http://ent.sina.com.cn/yeyan.html


A nice song: http://www.6ebbs.com/bbs/attachments/xunlei/wywyishe.mp3

Đêm




Nhận được tin nhắn lúc nửa đêm. À không, bắt đầu những giây phút đầu tiên của một ngày mới...Lâu lắm rồi, hình như hổng có ai nhắn tin cho mình giờ đó. Có đôi lúc, thấy mình hiểu bạn rõ bạn như hiểu chính mình vậy. Vậy mà cũng có lúc thấy xa...thật xa. Lại thức đêm với những nỗi niềm không phải vui không phải buồn chẳng thể gọi tên, phải không? Nhưng chẳng thể reply cho bạn, dù chỉ để nói mình đã nhận được tin rồi, và mình biết... Bởi biết rằng sáng mai thôi, bạn lại gạt qua tất cả những nỗi buồn không tên đó, để lại là một gã Đông Kisốt yêu đời và phớt đời. Để chính mình lại quắt quay trong nỗi nhớ, với những hình ảnh nhạt nhòa nhưng chẳng thể gạt khỏi tim, khỏi kí ức.


Ừ, thì này sự im lặng của đêm, giúp mình chia sẻ với bạn, nhé.


Ừ, thì này thinh không tĩnh mịch, giấu ta đi để nỗi nhớ khỏi tìm về...

Chỉ còn mênh mông gương hồ,

Hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ

Chỉ còn mênh mông gương hồ,

Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau

Chỉ còn hơi ấm mối t́ình đầu

Anh đi có đôi lần nhìn lại

Chỉ còn em còn em im lặng đến tê người


Một Mình Chống Mafia

Ah ha`, bà con đừng có để ý đến cái Blog Title của tui. Bởi chuyện đó tui sẽ nói sau. Bây giờ thì tui đang théc méc tò mò hổng bít năm nay bà con đón Trung Thu như thế nào nhỉ? Mới chỉ bít Trung Thu năm nay Kim Chi Hàn Quốc phải thui thủi ở nhà vì không có ai tặng lồng đèn cho đi chơi, còn lại thì hổng bít gì hít. Ai có chuyện gì dzui dzui, kể lại tui nghe coi.


Còn tui, Trung thu năm nay có tệ hơn mọi năm một tí. Nhưng không sao. Đời là thế (chép chép miệng :-D) À, cái câu này, bắt chước em Trẻ Con Người Lớn, hì hì.


A, mà dạo này hổng bít lý do tại sao mà em Vịt già nhí nhảnh và thằng Eastboy ngớ ngẩn biến đi đâu biệt tăm biệt tích. @Vịt già: mày có giận gì teo không đó? @Eastboy: chẳng lẽ em đã xỉu trong rạp chiếu phim khi coi Dạ Yến? ALô, Alô, nếu ai biết tin tức gì về hai em trên, xin liên lạc tui với, phần thưởng là một cây kẹo mút, OK?


Mà thôi, tí ta tí tởn quá. Hix hix, thiệt tình là em đang rất r...u...n...nnnnnnnnnnn. Mà cứ mỗi lần run là em lại nói nhăng nói cuội, pà kon đừng trách.


Ngày mai mình sẽ một mình chống chọi với một đám Mafia, trong đó có tên đầu đảng khét tiếng giang hồ. Hixhix, có ai động viên tui một tiếng không? Akaaaaaa, nếu ngày mai hổng thấy tui update blog thì biết rùi nha. Nhớ dành một giây tưởng niệm tui, huhu.


End of spam today. Bái bai (vẫy tay chào thân ái và cười rạng rỡ) Image 

Cười Cái Sự Đời

Tự nhiên, muốn cười thật to. Cười như chưa từng được cười ấy.


Chửi hay đấy, cưng à...


Mình có đang sống ngày một giả dối đi không nhỉ, khi muốn hét vào mặt người ta rằng mình cực ghét người ta thì mình lại im lặng và mỉm cười một cách duyên dáng, ha' ha'. Rằng mình không chỉ ghét, còn khinh bỉ cả cái cao mạo giả tạo mà người ta nghĩ là đích thực người ta đang đứng trên người khác như thế. Mà khinh gì người ta. Khinh chính mình đi, mình chẳng phải cũng đang giả tạo như thế?!?


                                                    &*&


Hôm nay, cầm sản phẩm đầu tiên của mình trên tay. Lúc trước cứ ngỡ rằng giây phút này sẽ vui và đáng nhớ lắm. Vậy mà nhìn đứa con méo mó trên tay, lòng lại trồng rỗng đến lạ lùng. Cái giây phút này, có nên lưu lại trong trí nhớ không nhỉ?


                                                    &*&


Lại trôi qua, một ngày...


                                                    &*&


Ký Ức...........


 ............Lãng Quên


..............................Tìm Lại.................


...........................................................Nơi Nào..........................