Ngày Nắng :)

Có những điều thật khó nói, cũng chẳng ai bắt phải nói ra, thế mà hôm nay lại muốn nói (dù vẫn thấy dzị dzị 1 tí, hihi)

Chả là hôm trước, gặp bé Dzịt và bé Pu. Chuyện 3 "mụ" gặp nhau, ồn ào quen rồi. Hổng có gì để nói, hén :-d Chả là hôm đó, bạn Pu và bạn MĐ nhận được hai món quà rất chi là cute của bạn Dzịt, chẳng nhân dịp gì. Ừa, chuyện quà cũng không có gì để nói, chỉ là nghĩ thì lại thấy xúc động quá. Há há, đã nói rùi mà, dạo này chẳng hỉu nổi mình. Chẳng thể nói với bé Dzịt rằng, mình mún "chụt" nó 1 cái không phải vì món quà đó, mà mình biết tình cảm của nó dành cho mình và pé Pu.

Uhm, tối ngồi mân mê chú chó, mới nhớ... Nhớ là dù có muốn gặp nhau 8 lắm lắm, nhưng 2 bé chẳng bao giờ bực và giận mình vì lúc nào mình cũng túi bụi với công việc, chẳng sắp xếp được thời gian. Nhớ ra là mình nhiều khi cảm thấy giận bé Pu hay giận bé Dzịt 1 chút vì muốn gặp tụi nó mà hổng được, nhưng cả những lúc đó, bé Dzịt+Pu vẫn chẳng to tiếng với mình. Nhớ là hai đứa lúc nào cũng nhường nhịn mình, nhiều lúc mình rõ ràng là có lỗi, nhưng vì cái đầu ngang bướng nên chẳng bao giờ nói lời xin lỗi, thế mà 2 đứa chẳng bao giờ trách mình. Cứ thế mà cho qua (nhưng mà thiệt là tui biết lỗi rùi, chứ hổng phải cố chấp: được cái này cứu vớt đỡ mấy cái tính xấu của mình). Ừ, cái này có phải là cái người ta gọi là BẠN?

Rồi nhớ cả cái tình cảm xao động đầu... Mình thật sự đã từng thích người ta... Rất thích. Nhưng rồi tối nay cũng chợt nhớ ra, những gì mình thấy, mình nghe chỉ là những gì tốt đẹp, những bài học để sống thế nào cho tốt mà người ấy hay tâm sự cho mọi người nghe. Còn những việc làm cụ thể mà mình thấy người ta làm cho những gì người ta nói hầu như chẳng là gì cả, ngoài việc người ta sống là 1 người tốt. Thế thôi. À, nói tới đây, chắc là có người nói mình "Sói già chê nho xanh", hì hì. Có thể là mình không thấy, chứ không phải người ta không làm. Nhưng thật ra mình thương người ta vì cái gì cơ chứ. Và chợt nhớ ra là những gì người ta đem lại cho mình còn ít hơn 1 cậu bạn chỉ vừa mới quen, vừa mới xa, chứ chưa kể đến đám bạn đã chơi với mình mười mấy năm. Ôi, cái người mà mình yêu thương ấy.... Nhớ ra là mình đã chẳng nghĩ ra điều này khi mình cần nghĩ như vậy. Nhưng cũng nhớ ra là... đã xa lắm rồi. Thế thôi.

Rồi mình cũng nhớ ra còn có một người bạn đã ở bên mình những lúc mình buồn nhất. Đó là lúc mà mình biết mình đã không còn một cơ hội mong manh nào để được ngồi bên cạnh cái người mình yêu thương ấy, để được thấy người ấy cười. Uhm, ít ra hắn đã làm mình đỡ thấy ngột ngạt trong lúc ấy, dù hắn chẳng cố tình mà làm điều đó. Uhm, chính hắn đã ở bên cạnh mình trong lúc khó khăn đó, chứ cũng không phải là người mình mong tin nhắn hằng tuần... Uhm, vậy mà hôm trước, chỉ vì cái cơn mưa vớ vẩn+cơn đói cũng vớ vẩn nốt, mà mình đã vô cũng khó chịu với hắn. Mình quên mất rằng chính lúc này nè, hắn cũng cần những người bạn thật sự bên cạnh, như mình cũng đã từng cần bé Dzịt, bé Pu ở bên cạnh vậy đó. Uhm, mình chưa từng là bạn đúng nghĩa...

*Có những người đã ở bên mình, yêu thương mình một cách tự nhiên, cho nên đôi lúc mình nghĩ đó như là lẽ tất nhiên, là bình thường, mà không bao giờ biểu hiện cho họ biết họ quan trọng đến mức nào, hay thậm chí không hề nhận ra họ đáng được mình yêu thương hơn những người-mình-nghĩ-là-mình-yêu...*

**Có những người vô tình đi qua, nhưng lại cho mình thấy ý nghĩa của cuộc sống nhiều hơn là những người lúc nào cũng nói với mọi người về ý nghĩa thực sự của cuộc đời, của tình yêu và niềm hạnh phúc...**

Có những người...

Có những người...

Và có một người thấy mình cần hiểu về những điều đó, cần nhận ra những điều đó. Quan trọng hơn cả là cần trân trọng những điều đó - những điều không phải ai cũng quan tâm mà nghĩ về nó, hay nghĩ về nó nhưng chưa hề nghĩ mình nên và phải làm gì khi mình đã nhận ra những điều đó.

Và có một người cần thấy cuộc sống này vẫn đẹp biết bao. Khi xung quanh mình vẫn còn những người tốt, rất tốt.

Uhm, cũng là chủ trương "Hãy để yêu thương được nói thành lời", có lẽ mình cũng nên nói mới được.

- Dzịt à, Pu à, chậc chậc, đừng có chửi ta sến sùa nha, mà tao cũng chẳng bị gì hết (hổng ấm đầu cũng hổng có buồn bực gì:-D ), iu hai đứa mày nhiều nhiều.

- Hiệu già, trốn viện mà ra đây nghe lời tui nè (hì hì): tui xin lỗi vì hôm trước đã nổi nóng với ông. Tui cũng thành thực mà cảm ơn ông vì ông là cái thằng bạn đã ở bên tui như tui đã kể ở trên, hì hì. Hết giận nghen. Mà chữa bệnh đi, trốn viện mà cứ than bịnh hoài là sao? Ít bữa tui dzìa ngoài đó, ông có tức giận gì cứ xử, hìhì.

- Cảm ơn Gideon. Xa rồi, nhưng mình vẫn biết ơn bạn. Câu nói trong "**" dành riêng cho bạn. Bản thân bạn đã đáng để cho mình học nhiều rùi.

Uhm, còn nhiều thứ mún nói. Nhưng thui, tui phải giữ lại một chút, để còn giữ lại cái biệt danh "La Sát" của tui, chứ mấy đứa như Chua Cay, anh iu Cùi Bắp hay ATBU nhận hổng ra bạn hiền, hìhì.

Trời mưa, nhưng mình lại thấy chút nắng trong tâm hồn...

Không Mùa Đông...

Không còn ai nhớ tiếng chuông mùa đông… giáo đường vắng tanh

Không còn ai nữa tới đây tìm nắng gió, ngày cũng qua

Không mùa đông có khi bóng người đã hết đường khuất xa

Và không mùa đông nữa không quay về nữa mỏi mòn giấc trưa

Không đành lòng gió tâm ngoan bình yên mất rồi

Không giọt nước mắt chơi vơi mùa đông trắng

....

Không còn ấm cúng nghe mưa mùa đông giữa ngày rét căm

Không đành lòng đốt yêu thương ngày qua dẫu buồn

....

(T.N.H)

Em đã bỏ hết tất cả, chỉ giữ lại vẹn nguyên cái yêu thương của những ngày lao xao nắng, hắt hiu mưa, lạnh lùng gió...

Để còn biết mình còn là mình, vẫn là mình. Và sẽ như thế.

Ôi, Mùa Đông yêu

Hix, mùa hè mà mưa hoài, làm mình nhớ...

Có ai chưa từng thấy cái xao động khi MĐ qua chưa nhỉ?

Nhưng cũng có những lúc ghét mùa đông lắm lắm, ví dụ như khi nghe cái bài hát này nè: "Ta muốn thiêu con đường sương giăng mùa đông trắng ...muốn bốc cháy cả ngày xưa ấy ...muốn ôm ai vào lòng ...Nụ hôn ấm áp trên bờ môi giờ tan biến rồi ...Mùa Đông vẫn phủ trắng đêm ..." Cái cảm giác bất lực trước cái không gian mù mịt của mùa đông. Ôi, ai mà yêu cho nổi :) Nhưng rồi lại nghĩ, có giá lạnh không đâu phải tại MĐ. Khi không còn bàn tay gần thì mùa xuân cũng như mùa đông mà thôi. Cớ chi cứ trách...

For Yesterday of Yesterday of Yesterday of...:

Xem "Sắc đẹp ngàn cân". Mén, sao có "thằng" đẹp trai thía không biết. Thế nên kìm lòng không đặng mà nhắn tin liền cho nhỏ Chua Chua Cay Cay (ghét cái anh chàng này, vì khiến tui liên tưởng, hix hix). Wow, cũng học được nhiều thứ ở đó lắm. Cái điều đơn giản muốn làm "One point lesson" cho mình là "Phải là mình. Khi làm điều gì phải để trái tim mình vào đó". Thấy phải tin ở mình hơn (nhưng mà nói thật ra, dạo này mình lại thấy sợ sệt nhiều thứ, ôi, chẳng hiểu mình)

Ừa, mà xem xong đến cuối phim cũng chẳng hiểu, nếu bé Kang Hanna không đẹp mà vẫn ú ù dễ thương như ngày xưa, liệu cái em đẹp giai đó có yêu cô ấy không nhỉ? Có ngồi đó cười mà bảo "Đàn ông như tui thì chỉ vậy thui" khi anh chàng xí giai hỏi "Anh thích cô ta vì cô ta ngây thơ?" Xí, xạo thấy ớn.

Ủa, mà mình đang nghĩ về cái gì vậy trời?

Uhm, hi vọng chiều nay có tin nhắn của Dế...

Tàn...

Hôm nay xui xẻo, gặp phải cô y tá (tưởng mình) xinh đẹp, chảnh+dữ nhất VBL, ghét. Chời, thiệt tình là muốn quạu lại ghê á. Nhưng muh vừa đói bụng, vừa mỏi chân, hết nói nổi. Nhưng bực.

Ngày mai đi spot check, mong sao đừng có mưa. Chứ đi lang thang mà mưa như chiều nay thì khổ. Chiều nay chạy xe trên xa lộ mà cứ nghĩ sao mình hổng viết di chúc trước mùa mưa ta? Rồi nghĩ, nếu viết thì mình viết cái gì trước ta? Nghĩ lại, thấy mình hơi điên. Đã sợ chết gùi mà còn nghĩ lung tung khi lái xe trong mưa. Khùng thấy ớn.

Lại bước chậm hơn người ta nhiều bước. Cái tính chần chừ, rùa bò của mình vẫn chưa bỏ. Kiểm điểm nhé. KPI-1 điểm, hihi.

Còn quá nhiều correction liên quan đến mình. Hổng bít có sống nổi không ta? Hứ, phải sống chứ, nhưng chắc là ngoắc nghẻo, hehe.

Nhận ra, mình cũng chỉ là người bình thường trong những người bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt dù theo hướng + hay hướng -, hehe, ngộ nhỉ? Thế mà mình nghĩ, ít ra hướng - cũng có chút ít chứ, sao lại không?

Như sương, như khói, lại như mây (bịa)

The Black Moon




To someone special:

Bài hát này, tôi đang nghe lúc bạn tình cờ đi qua. Dừng lại, và bảo rằng: "Buồn quá! Sao lại thích nghe những bài hát buồn thế này?" Lúc đó, chẳng biết nói thế nào, chỉ cười hì hì để bạn biết rằng, tôi chẳng buồn như cô gái trong bài hát ấy. Thế mà lúc này nè, lại thấy có điều chi mất mất, 1 chút thôi, khi bạn đã đi rồi. Và cũng vì 1 chút ấy mà thấy buồn buồn khi nghĩ rằng, sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại bạn. Lần đầu tiên trong đời, có cảm giác như thế. Mình có nhiều người bạn tốt, những người chẳng vì điều gì đó mà bỏ rơi mình, như bé Chua Cay nè, bé Hương giáo sư nè, bé Chiêu+chồng mình nè, rồi bé Pu, bé Dzịt... Thế mà vẫn cảm thấy cần bạn, cần như như một người bạn vậy thôi. Chiều nay, lại cảm thấy nhớ bạn rồi, bạn ơi...

"Who Painted The Moon Black"

Did you see the shiny moon?
Turned into a black balloon
Just as you walked away from me

Did you see how hard I've tried?
Not to show the pain inside
Just as you walked away from me

Who painted the moon black?
Just when you passed your love back
Who painted the moon black?
Oh won't you, won't you come back?

It must have been the darkest night
Not even a star in sight
Just as you walked away from me, now

Who painted the moon black?
Just when you passed your love back
Who painted the moon black?
Oh won't you, won't you come back?

Who painted the moon black?
Just when you passed your love back
Who painted the moon black?
Oh won't you, won't you come back?
Who painted the moon?

Da da da...

Did you see the shiny moon?
Turned into a black balloon
Just as you walked away from me

Won't you come back?

Won't I see U again?

.........

If sometime I found a black moon inside of me, were there anyone somwhere make it shiny again?

Oh, just imagine :)

Ngày của Bố

Hôm nay là Ngày của Cha. Ở VN mình, cái ngày này vẫn chưa được phổ biến, bởi nó đâu phải là cái ngày có nguồn gốc từ nước mình đâu. Chính bản thân mình cũng chẳng thấy "thân mật" gì lắm với cái ngày này. Thế mà sáng nay, nhìn mấy tấm hình trên báo Tuổi Trẻ, lại xúc động lạ. Không phải lúc này mình mới nhớ về ba. Hôm qua, hôm kia gì đó, có đọc bài báo nói, yêu thương cần được nói lên thành lời. Thế mà đã 24 tuổi, vẫn chưa bao giờ có ý thức rằng, phải nói với ba rằng "Con yêu ba". Cũng không hiểu tại sao, mà có lẽ một phần cũng bởi vì, nếu bi h mà nói ra như thế, thế nào bố mẹ cũng quýnh quáng lên, không biết con nhỏ Út bị cái chi, đang có chuyện gì buồn, đang bị ai ăn hiếp. Hihi, thế nên thôi vậy. Nhưng vẫn muốn nhắn nhủ với những người bạn của mình, những ai khá khẩm hơn MĐ ở cái khoản ăn nói 1 tí: Hãy để yêu thương được nói thành lời. Hi vọng là có người làm được như thế. Chắc hẳn sẽ có những người bố hạnh phúc.

Gideon có lần bảo với mình: Tại sao mày không tin vào bản thân mày? Tao vẫn nghĩ là có những chuyện mày có thể làm được. Tại sao mày thiếu niềm tin? Bố mẹ tao hãnh diện về tao, tất nhiên, vì tao là con của bố mẹ, chứ không phải vì tao giỏi. Và tao biết và tin, bố mẹ mày cũng rất hãnh diện về mày. Believe in yourself.

Chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng đã 3 tuần rồi để từ ngày G nói những lời này, mình vẫn nhớ và nghĩ về nó. Tại sao mình lại thiếu niềm tin vào bản thân? Chẳng phải là niềm tự hào lớn nhất của đời người là đứng dậy sau khi vấp ngã sao? Ừ, đã đến lúc mình phải vững bước rồi. Con đường mình chọn, có lẽ điên 1 tí, khùng 1 tí, nhưng tự dưng lúc này mình lại có niềm tin vào con đường đó, vào chính bản thân mình. Chẳng biết sẽ giữ được niềm tin này đến bao giờ, nhưng mình muốn làm điều đó. Vậy thì, do it, don't be afraid, silly girl!

Ngày mai rất nhiều việc để làm. Phải sống sót thôi, hihi.

Thiệt là bực bội, bực bội. Sao mà KFC gần nhà nó dở khủng khiếp. Bực hơn là vẫn không thể không ăn, hix. Sau khi gặp Anh Minh (người iu cũ của tui, hix) tối qua, lại càng quyết tâm phải ăn nhìu nhìu KFC. Nhưng muh, hix hix

Bực cái thứ 2, là cái đầu tóc của mình. Bây giờ thì mặt mũi tối thui thùi lùi (dù trước đó đã chẳng sáng sủa gì cho mấy). Giờ thì hết hi dzọng mong manh là tìm được người iu rồi. Đúng, hix, với cái mặt như thế này thì, hix hix

RÙA

Chuyện thứ 1: Có một câu hỏi sao đến bây giờ mình mới tự hỏi mình: Điều gì được dùng để dánh giá sự THÀNH CÔNG? Vẫn không tìm ra câu trả lời mà mình cảm thấy hài lòng. Có ai có ý kiến gì hông?

Chuyện thứ 2: Đang định nuôi 1 bé Rùa. Ai có kinh nghiệm nuôi rùa (hoặc kinh nghiệm nghe về chuyện nuôi rùa), xin chỉ cho MĐ vài chiêu đi. Hồi nhỏ có nuôi 1 con rùa, nhưng suốt ngày chơi với nó nên cũng không để ý, nếu MĐ phải đi suốt ngày, chỉ tối mới về nhà, thì con Rùa có buồn mà chết hông? Chuyện này quan trọng lắm lắm, xin mọi người chỉ giúp hén.

Chuyện thứ 3: dành riêng cho mình:

Hôm nay đi mua đĩa, tìm được đĩa Shrek 3 nè. Hổng bít có xem được hông hay là toàn thấy đầu người nhấp nhô+người đi ra đi dzô trong rạp. Cũng muốn chờ ra rạp xem lắm, nhưng mà biết có còn kịp không... Thôi, đành tiếp tay cho đĩa lậu vậy. Aka, tha lỗi cho con, hihi.

Hello Sunshine




Hello sunshine, hello Sunday ^__^

Wow, hôm nay được ở nhà, khoái quá, hihi.

To Someone Special: fly to your own sky and discover it. I believe that you will be successful. Al i can say is that u r really a gud 1 :). Tak k ha:)