Ngày......

......Giỗ Nội.....

........lại một năm nữa.........

Những Thiên Thần Nhỏ




Và Câu Chuyện Bắt Đầu - mình muốn bắt đầu như tên 1 album của anh Thanh Phương, dù rằng là nó sẽ chẳng liên quan gì đến album này cũng như anh Thanh Phương cả.

Câu Chuyện Bắt Đầu từ 1 bài thơ mình đọc được của trongveo

Bay bay về trời

tặng một sinh linh mãi mãi không chào đời,
tặng một cuộc đời dài 58 năm,
tặng... ngày hôm qua,
dù sao thì hôm nay trời cũng nắng. :)


Con à, con ơi!

Bay bay về trời

Về thênh thang ấy,

nắng rủ đi chơi.

Con à, con ơi!

trôi trôi về đời

về mênh mang ấy,

Gió nhẹ đưa nôi...


Con về tinh khôi

Nằm trong tim mẹ

Mẹ khóc lạnh môi

mà đau

thật khẽ...

Ngoài kia lặng lẽ,

trời đất thoảng im.

con à, có lẽ..

đất trời

xót tim...

Cái đề tựa của trongveo đã nói lên điều gì đó rồi, người đọc không quá khó để cảm cái điều chị muốn viết. Đọc bài thơ này nhiều lần, mà lần nào cũng là cảm giác ngân ngấn nước ở khóe mắt. Ừ, thì có những thiên thần chưa bao giờ được nhìn thấy mặt mẹ, nhưng những thiên thần ấy vẫn luôn hiện hữu trong trái tim mẹ dù đã theo ánh sáng diệu kỳ về với trời cao thật cao kia. Cái nỗi đau hiện qua lời thủ thỉ của người mẹ được gợi thật khẽ, thật nhẹ mà sao xót vẫn cứ xót. Bài thơ cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như 1 lời thủ thỉ, như 1 khúc hát ru cho thiên thần bé - thiên thần không bao giờ thực sự được ngủ say với những khúc hát ru êm đềm của Mẹ. Mình không thích sự mất mát này, thật sự không thích. Nhưng lại không thể ngăn mình đọc 1 lần, rồi 1 lần nữa, rồi 1 lần nữa...
Có lẽ Quít cũng vậy. Bài nhạc này Quít viết, nhẹ nhàng thơ ngây chưa thật sự xót giống như trongveo đã nhận xét, nhưng mình lại thích cái sự thơ ngây ấy. Bởi nỗi đau trong khi "thoảng im" có lẽ là nỗi đau "xót tim" nhất.

bay bay ve troi - quit

Mình chắc Thiên Thần Nhỏ ở trên kia có thể nghe thấy lời Mẹ. Và đang nâng khuôn mặt Mẹ bằng hai bàn tay bé nhỏ mà mỉm cười với Mẹ. Có cần gì hơn nhỉ, Bé nhỉ? Khi được ở nguyên vẹn trong tim của Mẹ

Vậy thôi. Đoạn dưới mình mượn từ blog của trongveo, và mình cảm ơn Quít vô cùng vì những đã chia sẻ những cảm xúc của Quít. Cảm ơn chị trongveo vì 1 bài thơ quá cảm động. Cảm ơn Quít vì những sẻ chia, cảm ơn Ashlend vì bàn tay nâng phím piano, và Piggy K đã hát lên những rung động-dù không thể thể hiện hay bằng ca sĩ chuyên nghiệp. Cảm ơn tất cả.

"Bay bay về trời" là một cảm xúc lạ đối với tôi. Luôn luôn là vậy, thơ của Trong Veo có lẽ không dành cho thứ tâm cảm như tôi....



Vậy mà, có những lúc tôi thấy đồng điệu với "những nỗi buồn không thể tăm tối nổi" của chị....



"Bay bay về trời" là một kiểu hình như vậy.



....



Ngồi đồng suốt 2 ngày để tìm ra cốt lõi của sự tinh khôi ngay cả trong những mất mát đau đớn nhất. Và một buổi sáng tiếp theo ấy, tôi viết trọn phần nhạc không một chút đắn đo gì...



Có lẽ vì tôi cũng đã thả trọn một tình yêu về nơi tạo hóa sinh ra nó, như người mẹ trong bài thơ của Veo...



Tất nhiên, tôi khóc chứ....



....



Phần lời của chị, tôi không sửa một chữ nào. Thật là đồng điệu, hoặc có thể tôi đã chịu yên ả trôi vào giấc ngủ của chị, để mềm đi con tim đá cuội này....



...và để nhìn lại câu chuyện của con chuồn chuồn... con chuồn chuồn có một tình yêu kết tinh từ những gì đẹp đẽ nhất, dành cho ngừơi nó yêu nhất...con chuồn chuồn thụ tinh chính tình yêu của nó bằng hy vọng , cao xa nhất, lung linh nhất... và con chuồn chuồn một ngày kia "xót tim" vì tình yêu ấy đã lẳng lặng từ giã nó...



...con chuồn chuồn hát , bài hát cuối cùng , đưa tình yêu ấy đi một cách bình yên nhất....



và lại khóc...



* * *


Có những thiên thần hiện hữu như những đứa trẻ. Có những thiên thần hiện hữu bằng những trái tim. Thiên thần của người mẹ mỉm cười và bay đi... thiên thần của tôi cũng đã chào tạm biệt con chuồn chuồn đã sinh ra nó.



Có lẽ, tình yêu ấy, sẽ tốt hơn cho một điều khác, không hiện hữu ở đây....



* * *



Veo ạ, những nỗi buồn thật không thể tăm tối nổi. Như thể chiều nay vẫn có nắng dù mây đen giăng đầy. Như thể đêm nay vẫn còn ánh đèn dù mọi thứ hình như đã muốn tắt. Như thể em đang khép lại câu chuyện với ngón tay nâng niu và trân trọng nhất. Vì kỷ niệm thì đẹp, và gió không thể thổi chúng bay đi như đã làm với lá cây....



...tất nhiên, những thiên thần bay đi, nhưng linh hồn thì ở lại, trong đây Veo ạ, trong tim em này....



* * *



Và em thôi khóc từ dạo đó....



* * *



Ashlend (từng gọi là saokhocnhe) , một lần nữa đã nâng đỡ cho những hòa âm vụn vặt của tôi và chắp nó lại thành một chuỗi hòan chỉnh . Tuy nó chỉ thể hiện lại những gì tôi nghĩ và yêu cầu, nhưng hình như, nó đang trình diễn như thể nó sáng tác lên những thứ này.... Tôi yêu nó vì nó biết tôi đang nghĩ gì và muốn gì....



Piggy K đã hùng hổ quay trở lại với tông chủ đạo của nó. Và tối nay nó rất đang và sẽ còn hí hửng vì đã phô diễn tất cả tài năng của mình trong bài hát này.... và thật là nó có tài, có hồn, và có bản lĩnh. :)



Trong Veo, người quan trọng nhất tôi muốn cảm ơn, sau Ashlend và Piggy K , vì đã đồng ý cho tôi đồng điệu với chị, dù chỉ trong 4 phút hơn của bài nhạc....



* * *



Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã từng ủng hộ tớ...


Bây giờ, nghe nhé.... :)
(Quit's blog)

sáng nay Hà Nội thật là hiền lành. Tối qua Hà Nội cũng thật là hiền lành. Gọi cho em để cảm ơn mà không được. Trước đấy check điện thoại thì đã thấy 2 cuộc gọi nhỡ của cu rồi. Hôm qua Sài Gòn mưa tầm tã em nhỉ ? Nhưng trong phòng thu thì trời vẫn trong, hả cưng:P
" Bay bay về trời " là một bài thơ chị viết trong một buổi sáng cũng nhẹ thế này, ngồi ở Trà Gừng ngay sát nhà thờ và nghe một người cha kể về sự mất mát. Ngoài trời thì gió thênh thang, trên tay chị là tách Trà Gừng con bốc khói nghi ngút... Không hiểu cảm giác lúc ấy là đau hay là thanh thản. chỉ biết chắc chắn là có xót xa..
và...
cảm ơn Cu vì đã đồng cảm với chị . Những nốt nhạc em viết còn thơ ngây, còn chưa thật xót :) nhưng chị yêu nó. vì Chuồn chuồn của chị đã cùng bay với chị. Nhiều khi, chỉ cần thế là đủ.
à,
Yêu em lắm, Quít cu ạ
(from trongveo)

Cho Ngày Mát...

Trang Bay - Thuy Dung

For...

.... Cho đêm trắng....

THÈM

Ôi, có đôi khi

.......................thèm như.........

Image
Image
Image
Image
Image
Mà thui, dzầy cũng được, hizhiz
Image
(Ảnh mượn google. Anh đẹp chai thông cảm nha ^v^)

Cuối Tuần

Hôm nay quá oải. Lại mắc mưa.

Nghĩ thấy hơi buồn cười, mình như Khổng Minh gọi mưa gọi mây. Để cái blast dụ trời, nắng được 2 ngày. Nói "hạt mưa bỡ ngỡ về", cái mưa ầm ầm, hehe.

Chui tọt dzô nhà, nghe Canon in D major, lại tưởng tượng như một cánh chim đang sải cánh trên bầu trời trong và xanh. Với gió và mây nhẹ nâng bên dưới. Căng tràn sức sống. Và thỏa chí :-d. Cái cảm giác oai hùng và mạnh mẽ. Mà lại là với 1 bản nhạc êm đềm thế kia cơ chứ. Lạ nhỉ :)

Chúc Mừng Anh Phong

Hôm ni là lễ tốt nghiệp của anh Phong. Sau mấy năm bôn ba xứ người, ăn kim chi thay rau muống, uống rượu thay bia, anh Phong cũng đã hoàn thành xong cái khóa học của anh Phong ùi. Congrats to anh Hai.

Hí hí, gọi lại anh Phong là anh Hai 1 lần nữa nà, sau cái lần bị anh Phong phản đối là không thích được gọi bằng anh Hai. Hồi xa lắc xa lơ, chắc anh P cũng hok nhớ, hớ hớ. Theo như bé Arony, anh P là "đệ nhất dzô dziên chưa từng thấy"; đối với bé Linh, anh P là "người đàn ông tốt thứ 2 trên thế giới". Hihi, sự kết hợp hoàn hảo giữa "dzô dziên" và "tốt". Còn đối với muadong, he's a man. Hihi, hok phải ai tui cũng công nhận là "man" đâu nha.

Có anh Phong mới biết có người ở đời mà vô-lo hơn mình, quởn hơn mình, dzô dziên hơn mình (hehe), có người ở dơ hơn mình (hi' hi', quảng cáo cho ế dzợ lun). Và có người biết yêu cuộc sống hơn mình . Cho nên đối với mình mà nói, dù không được là bạn bè thân thiết của anh Phong thì đối với mình, anh Phong vẫn là người rất đặc biệt .

Vậy đi. Chúc mừng anh nhân ngày tốt nghiệp. Vậy đi. Hi vọng lại có dịp viết entry chúc mừng anh thêm nhiều lần nữa (lấy dzợ, có em bé, xây chòi, trồng ao rau muống, lắp ra con robot điên, vân vân và vân vân, hihi)

Định Mệnh

Bạn có tin có cái gọi là định mệnh? Định mệnh cơ, không phải luật nhân quả...

Hôm qua, mưa ướt ướt, lỡ rùi nên đi lòng vòng. Cảm giác đi trong 1 cơn mưa phùn, xung quanh rất nhiều người, nhưng lại cảm thấy như mình đang ở trong 1 thế giới riêng của mình rất là tuyệt. Hứng chí, chạy đi lục mua phim bộ dzìa xem (chuyện nì chưa bao giờ xảy ra nha, rất ghét phim bộ). Mà lại là phim Đài Loan nữa nha, ặc ặc. Ta phải nói, đó là kì tích mới đúng á. Lục lọi được cái bộ phim dễ thương hồi trước coi dở dang trên tivi. Về nhà trùm chăn xem, thật thích. Cái anh chàng vai chính làm mình nhớ Gideon. Hihi, hok biết bi h anh chàng "thân tàn ma dại" hay thành công tử bột bên Lào rùi hok biết . Chắc phải bắn cho bạn í 1 cái mail để 8 mới được.

Không phải vì bộ phim mà hồi tối mình đã mơ một giấc mơ. Thật ấm áp, và trong sáng, là những gì mình luôn cảm thấy mỗi khi nghĩ về người ấy. Là người đầu tiên cho mình những cái rục rịch trong tim, là người đầu tiên mình nghĩ đến khi gặp thất bại với 1 ai đó (chẳng hiểu vì sao ), là người bình thường đầu tiên ngoài Ông bà Nội xuất hiện trong những giấc mơ của mình - những giấc mơ luôn cho mình cái cảm giác an bình mỗi khi thức giấc - cái cảm giác đúng như cái tên của người ấy. Cũng là người đầu tiên mình quan tâm mà không vui+ không buồn+ không sợ người ấy có người iu chưa, người ấy nghĩ gì về mình. Chỉ là người ấy có điều gì đó làm mình cảm thấy an bình và fresh như 1 buổi sớm mai. Vậy đó. Chẳng phải bạn, chẳng phải người yêu, chẳng là thần tượng, chẳng phải người thân, chẳng là gì hết, nhưng lại thấy mình gắn kết với hình ảnh người đó - như một lẽ tự nhiên. Người ta có gọi đó là 1 phần của định mệnh???

Định mệnh - cũng chẳng biết đó là cái gì... Có phải như là hai đứa bé bò lăn chơi đùa, chơi bán hàng, xây lâu đài cát, chơi trò cô dâu chú rể với nhau từ hồi bé tí, rồi xa nhau, lớn lên, rồi gặp nhau rồi yêu nhau mà chẳng hề biết...

.... mình đã từng chơi đùa cùng nhau khi bé tí

... từng ước hẹn cùng nhau

?!?

Hay định mệnh là một người đến từ nơi nào đó xa xôi trên trái đất, gặp 1 bóng hình nào đó, thì đã biết đó là người mà tim mình mong mỏi kiếm tìm...

... là người thấp thoáng trong những giấc mơ của mình

... là người có nụ cười hiện trong giấc mơ mỗi khi mình mệt mỏi

... là người có ánh mắt mình luôn cảm thấy khi mình cần 1 người sẻ chia

... là người xa lạ đang đứng trước mặt mình

?!?

chỉ có nhau trong mơ..

Hay định mệnh là - dù xa 1 người thật xa, vẫn luôn tin rằng mình sẽ gặp lại. Gặp lại người mà...

... chỉ một ánh mắt chạm vào nhau khiến mình xao xuyến, cười vu vơ mấy ngày

... chỉ cần nhìn thấy người ấy qua ô cửa hẹp mỗi ngày là mình đã thấy yên tâm và ấm áp

... chỉ cần...

...chỉ...

Anh về đi nhé, hãy về đi nhé, chính nơi mà ta hẹn thề

Và có phải định mệnh cho hai người xa lạ trở thành hai người quen, rồi yêu rồi lại cho hai người ấy phải xa nhau... (hừm, cái này mang hơi hướm của "Một vòng Trái Đất" quá, hok được). Có nuối tiếc, có muốn cưỡng lại cũng không được...

Giờ anh nơi ấy, hình dung ra chốn này

Hum ni thấy yêu đời quá, để trên blast 1 câu của bài hát quen thuộc, rằng là: "Khi em trông thấy anh quả địa cầu như chán ngắt". 1 bé nhảy vào congrat "cuối cùng cũng tìm ra anh í rùi hả?" Hí hí, làm ngượng quá. Đáp một cách thật thà: chưa, nhưng chị luôn tin là sẽ. Tìm ra anh ấy, my special one. Thật là như thế. Có thể đối với ai đó, người đó là 1 người bình thường, rất bình thường, nhưng người đó sẽ là special one của mình. Thế có phải là định mệnh!?!

Anh về đi nhé, hãy về đi nhé, chính nơi mà ta hẹn thề

Tự thì thầm với chính mình, mong là có thần giao cách cảm: Anh về đi nhé, về đi nhé, về đi nhé..., định mệnh của em

(Chẹp, viết 1 cái entry loãng moạn cũng khó dữ hen )

Haiz

Qua ngày CN ăn chơi hoành xờ tráng. Bi giờ thì cái cổ họng vẫn còn đau âm âm, không phải vì Ka mà là vì toen toet cãi nhau trong nhà bếp+sung khi ngồi ... ủng hộ đánh bài. Hè hè. Bi h lại tiếp tục working thui, hard working.

Chả hiểu sao, trời dạo này mưa suốt. Sáng đi làm mà ướt mem, cũng chả hiểu sao có cái áo mưa to đùng mà vẫn ướt . Mở máy lên nghe 1 bài nhạc lấy tinh thần, cũng chả hiểu sao lại chọn cái bài này. Mix hay, dzậy thui, hihi.

http://www.vietxgen.com/forum/music_page.php?song_id=7203

Ôi, lại bị dzí, bị dzí, bị dzí.

Rầu

Ta nói, ta rầu hết biết lun dzậy đó. Cái đầu vẫn sốt, cái bụng thì đánh lô tô. Trong khi ráng hoàn thành xong cái đống này để còn ăn chơi nhảy múa (mà chắc chắn là không xong nổi trước T2, huhu). Ta hỏi, trong tình cảnh trên nóng dưới sôi dzậy đó, làm sao tui tập trung làm dziệc được chứ.

CŨng tại mình. Hôm qua thì nhịn đói nguyên ngày, sáng nay thì đi sớm không ăn sáng, chỉ kịp quơ thêm hộp sữa. Thêm 1 ly cà phê cho tỉnh táo nữa. Thế là tình hình ra như dzậy đó. Đáng đời con lắm con ơi.

Ta nói, có sỉ vả mấy cũng hok sao mà chữa được cái tật ăn uống vô tổ chức, vô điều độ của ta. Ta chán cái tật đó quá. Tội nghiệp cho cái thân còm.

Một chút mạc niệm chấm hết. Làm dziệc típ đi.

Huhu, cuối tuần.

Entry for August 14, 2008

Mình ghét lúc mình cảm thấy vững tâm rồi thì người khác lại làm cho nó lung lay.

Mình ghét cái cảm giác có lỗi dù mình chả làm gì có lỗi

Mình biết mình đang phấn đấu vì cái gì, nhưng lại không biết con đường đó sẽ dẫn mình đi tới đâu. Ôi, mình ghét.

Cũng thích em Canon, nhưng còn nhiều chuyện đáng để làm hơn. Hẹn lúc khác vậy.

Mình ghét bão lũ. Mất mát, chết chóc, tang thương, không biết ngày mai ra sao. Ghét cả cái chuyện học được nhưng hok có tiền đi học. Năm nào đến tháng này cũng ghét.

Thôi, bức tóc 1 hồi chắc thành ni cô dzô chùa ở dzí Lan Điệp wóa.

Cảm Ơn

Hôm ni lại được ăn chực, mà tới hai chầu. Một là chầu cơm+canh nghêu của 1 đầu bếp đại tài nấu. Hai là bữa sinh nhật của bé 2 tuổi. Hihi, suốt ngày ăn chực. Nhưng mà nhong nhong đi chơi, gặp nhiều người lại thấy người nhẹ nhõm đi, vui nữa.

Câu chuyện về người lái đò hiền lành chất phác ám ảnh mình mấy hôm nay. Câu chuyện khiến mình nhớ những người lái đò chèo ngày trước ở con sông sau vườn nhà Nội. Nhớ rất nhiều cái cầu hẹp và dài, chỉ là những mảnh sắt mỏng gác lên những cột cầu- cái cầu từ nhỏ đến khi nó không còn được dùng, mình chưa bao giờ dám đi đến bờ bên kia. Mình nhớ những con đò đầy người giờ tan chợ, nhớ những người chèo đò- không hẳn là nhớ tên, nhớ mặt - chỉ nhớ đó là những người đôn hậu.

Có 1 người chèo đò chất phác vì gây tai nạn đắm đò, bị lãnh án 5 năm tù. Thời gian có thể qua đi, nhưng hình ảnh vợ và con mình vùng vẫy trong dòng nước, có thể nào qua đi?!?

Có những cuộc họp hội đông đảo, bàn những chuyện đại sự vĩ mô, câu chuyện hành lang là xe hơi, đất và tennis, thể thao. Còn những cây cầu cho bà con vùng sông nước thì vẫn là kế hoạch trên bản vẽ, hay là đợi các chiến sĩ MHX về xây những câu cầu nhỏ- với niềm vui lớn của bà con.

Chuyện trưa nay trên BTV1, căn nhà dột nát của 4 mẹ con. Từ khi cha ly dị mẹ và bỏ lại 3 con, nhà nghèo lại còn nghèo hơn. Chị học hết lớp 7 nghỉ, đi phụ bán quán và bây giờ làm công nhân với mức lương 800-900K, không dám mong mình có việc làm với lương nhiều hơn trong thời bão giá. Hai anh em nhỏ ngày đan được 4-5 cái nắp để đậy thùng, mỗi cái giá 2K. Tối nào mưa, 4 mẹ con chỉ có ngồi mà không thể nằm vì nhà dột. Mình chỉ có 1 mong ước, là hai anh em có thể học tiếp tới nơi, để có thể tự mình đưa gia đình thoát khỏi cảnh nghèo, chứ không phải là mong sự giúp đỡ của những người hảo tâm.

Mưa, rồi bão, rồi lũ. Năm nào cũng thế. Lại thêm nhiều mất mát đau thương.

Còn mình ở đây - giữa Sài Gòn nắng ấm. Một chút mưa cuối ngày có là vấn đề gì đâu. Một chút kẹt xe cũng có vấn đề gì đâu. Một chút bụi - cũng thế. Tối về lại chui vào net, chat chit với một đám lố nhố của phòng Lab VBL, vui mà. Rồi giấc ngủ đến - ngon lành, không mộng mị.

Còn ngoài kia, trời vẫn mưa - và bão - và lũ - và những lo toan về cuộc sống sau bão lũ: không nhà, không cửa...

Lại thấy thương cô - những sáng mưa lạnh buốt.

Thấy thương bố mẹ vô cùng.

Đã nghe và đọc câu này lâu lắm rồi, nhưng hình như lần đầu thấy mình cảm nhận được sự diệu kỳ từ đó: Cảm ơn đời những sớm mai thức dậy, ta còn thêm ngày nữa để yêu thương.

Hãy sống tốt nhé, bé con ngốc nghếch.

Tụ Cũ

Tối qua đi farewell bé Trân. Thế là lại có thêm 1 con cá chuồn "bơi" ra khỏi cái hộp phòng Lab VBL. Kể ra thì cũng tiếc, mình đã nhiều lần khuyên bé tiếp tục cố gắng, nhưng lần nì hok được. Thôi thì mọi người có những đam mê riêng, có những sở thích, và cá tính riêng. Mong bé thành công trên con đường "không làm công". Rồi sẽ có nhiều con cá vui sướng bơi vào, hihi.

Cũng như mí cái farewell khác í (trừ có farewell của mình là có đủ tụ từ trên xuống dưới+ lăng xăng vài người ham dzui từ các bộ phận khác), party lần nì cũng hok có Mr Le Quang Hai+ông Bờm Hêu. Ông Bờm hêu đang đi honeymoon tút đâu trên núi á (trời thì bão, cho chít ). Tiệc farewell mà hok có sếp cũng kì, nhưng mình biết hok phải như mọi người nghĩ. Là vì sếp muốn ở nhà uống cafê như mọi lần, khi có người ra đi. Cái nì sếp chỉ nói cho có Bờm Hêu với mình biết thui, hihi.

Cuối cùng trong 3 ông, chỉ gặp mỗi sư phụ. Sư phụ có đệ tử mới rùi, rất phong độ nhá (í là khen lun Sư phụ cũng phong độ á). Sư phụ vẫn 8 như xưa, hihi. Nhìn mọi người đều khỏe và vui là Okie rùi. Nhưng sao mà nhiều người mới thế hok bít. Hồi xưa chỉ có mình+bé Thư 2 đứa cày gần chít. Bi h có 5 người làm

Lúc về, đi trên đường mà tự hỏi mình nhiều câu. Đều trả lời được hết. Chỉ có 1 câu chưa có câu trả lời: "Tương lai của mình sẽ ra sao? Mình sẽ làm gì với cuộc sống của mình?"

Ừ, thì mai tính tiếp, hihi.

-!-!

Cứ mỗi lần đang vui vì chuyện gì đó, thì ngay tắp lự lại có 1 điều không muốn chắn ngang qua.

Ngày không vui. Cảm thấy buồn và bất lực.

Thôi, thì/rằng/là một tay chẳng che nổi cả trời. Vậy đi.