Loanh Quanh Thứ Bảy

A cha, tự thưởng một ngày "chuồn" khỏi công ty. Khoái!

Đi ăn sáng với bé Dzịt, rồi đi lòng vòng mua cái ổ đĩa cứng. Hì hì, vậy là sư phụ và đệ tử đỡ lo cái dzụ cái con virus phá phách rồi thì hổng còn chỗ nào trong máy tính để chép cái này cái kia nhá :). Nhưng mà cái của sư phụ "ngầu" hơn của đệ tử, đã vậy còn hổng phải màu hồng, hix.

Thế nhưng cái việc chính lại vẫn chưa quyết định được. Nhưng mặc kệ nó, từ từ rồi lựa chọn, rồi tính, lo gì.

Chiều về mở mail, được tặng hai bài hát khá dễ thương, hì hì, thankx nhìu nhìu nhen :)

Định hổng có viết blog nữa, nhưng mà đang vui với 2 cái bài này, nên lại viết nhảm mí câu. Thế! Bạn cũng rất quan trọng với mình đấy nhé :) Đừng có mà ganh tị vì chẳng bao giờ tớ nhắc đến cậu nhé :)

À, sẵn tiện, nhắn bé Chua Cay: tao vừa đọc xong "Vừa Nhắm mắt vừa mở cửa sổ". Tranh thủ quảng cáo với mày nè. Vẫn có cái thế giới dễ thương, hiền lành, trong veo và thánh thiện như thế ở đâu đó xung quanh mình mày ạ. Thích :) À, rất thích :)

Hết 5 phút tám nhảm. Làm việc thui, tuần mới của mình đã bắt đầu rùi, hìhì.

Như Là Lời Chia Tay :)

Nghe phong phanh (lâu rùi, hìhì), tháng 12, 360o của Yahoo đóng cửa. Mọi người đã qua Mash cả rùi, nhưng với con nhỏ suốt ngày chỉ biết có chai lọ, đường ống, bia bọt thì Mash lúc này là cái chi xa xỉ quá. Thế là đành đứng nhìn mọi người lục đục chuyển nhà thui.

Vậy là hổng blog bliếc gì nữa hết. Kể ra cũng buồn. Nhớ cái blog đầu tiên là dành cho sinh nhật bạn Dzịt, rùi thì những buồn vui trong công việc đầu tiên, rồi thì ừ, thì những-cái-gì-là-tình-yêu, rồi lại công việc. Thế, chỉ có xoay quanh bí nhiêu, nhưng lại tìm được bao nhiêu là động viên, an ủi, bao nhiêu là yêu thương từ mọi người. Có một vòng tình bạn dù cái list ít xỉn à. Có những người bạn mình rất ít khi để lại comment, nhưng mình vẫn dõi theo, như bé Maki, bé Pupu, bé Thảo. Có những người chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại như thấy mình ở họ, như chị Nhóc, bé Mưa (gặp 1 lần, hìhì). Thế, chỉ cần thế mà vui, mà hạnh phúc. Tất nhiên không thể thiếu những gì mà mình nhận được từ cái đám bạn lao chao của mình, hìhì.

Thế, bác yahoo lâu lâu lại chơi một cú như thế, chỉ khiến những đứa như mình đau đầu. Thì thôi vậy. Chia tay thôi.

Nói gì đây ta? Tất nhiên là phải cảm ơn mọi người vì những gì mình đã nhận được những ngày qua. Chỉ mong mọi người luôn vui nè, luôn khỏe, luôn có tình yêu thương tràn ngập quanh mình. Vậy thôi. Mà là thật sự mong như thế. Có thể sẽ có những người mình sẽ không còn được tám nhảm nữa, như chị Nhóc nè. Rồi bé Mưa nè (tiếc, vì nếu bé ấy mở cửa hàng hoa cúc mà mình không được diện kiến thì tiếc nửa cuộc đời, hìhì). Rồi Anh iu cùi bắp mới gặp nữa chứ, thế mà bi h hổng được 8 nữa lun, ghét.

Vậy thôi. Vậy là bí bi.

Có cái bài gì ấy nhỉ: "Xin yêu thương như chưa bắt đầu..." Còn mình thì ước yêu thương cứ tiếp diễn như thế, trong veo như buổi đầu :)

Có Vấn Đề Thật

Cái entry trước, nghĩ (nghĩ thôi) mình có vấn đề. Hôm nay thì thấy có vấn đề thật.

Chẳng biết sáng nay bước cái chân nào ra khỏi nhà nữa. Chẳng việc gì ra việc gì. Cuối cùng tổng kết công việc là ra số 0. Kể ra thì cả mớ bực mình.

Chủ Nhật tới sẽ đi chơi. Muốn ở nhà ngủ cơ, hổng thích đi chơi. Nhưng hông đi là hổng được, vậy là sẽ phải lò dò đi. Thế là mất ngày chủ nhật. Thế là thứ 2 vào sếp sẽ hỏi công việc tới đâu rùi. Thế là lại ề cái mặt ra. Chán thế cơ chứ.

Nói chung là rất bực mình khi nhận cái mess vừa rồi. Ừ, thì ích kỷ hay gì gì đó cũng được. Nhưng mà thực sự là sắp nổ tung ra rồi. Mình không thích nghĩ nữa. Cũng không thích than vãn với ai nữa. Mình phải vượt qua mọi thứ bằng chính bản thân mình thôi. Không làm gì hết. Không tiếc nuối gì hết. Ai muốn nghĩ gì thì nghĩ. kể cả những người mà mình quý. Thế! Càng ngày càng Chí Phèo thế đấy.

Sắp audit rùi. Và một đống pending là phần của mình. Lo lắm chứ bộ. Nhưng mà biết nói với ai? Không thích nói công việc với ai nữa cả. Nói chung là điên rồi.

Mình sắp làm một chuyện sốc lắm đây. Sẽ gây sự bối rối và bực mình cho không ít người. Nhưng phải làm thôi. Lại ngủ không được vì cảm thấy sẽ có lỗi với sếp, với sư phụ, với chị Bình. Nhưng lâu nay mình đã là người tàn nhẫn rồi đó thôi. Lại thêm những đêm mất ngủ.

Đườg xa mịt mù. Phải vững bước nha. Cười cái nào :)

Khó Nghĩ

Khó nghĩ quá he. Cũng khó quyết định nữa. Chậc, khó dữ he. :) Cái chuyện đó, thui không nghĩ nữa, tới đâu tới hen.

Sư phụ bảo: "Làm gì mà lầm bầm suốt ngày vậy Châu?". Sếp thủ thỉ: "Anh đã chứng kiến có lúc em cáu rùi á". Chậc, hình như cái tính nóng và tính sợ tùm lum thứ của mình đang trên đường đi lên thì phải. Khiếp, không được nha.

Bờm bảo: "Hết giờ rồi, đã bảo về đi. Lấy chồng luôn đi. Làm ở đây riết rùi ế đó. Anh nói rùi đó nha".

Nhìn mình qua lời nói của nhiều người, qua cách đánh giá của mọi người, thấy mình đang dần dần có vấn đề. Hix.

Mùa Đông Ở Xứ Nóng




Hix, MĐ ở xứ nóng, không thể mặc những bộ cánh này.

Thích như thế này, nhưng mà hix hix.

GS Chưa Về Đâu




Sắp đến Giáng Sinh rùi. Còn một tháng nữa. Tức là 4 -5 tuần nữa chứ mấy. Sáng nay đi làm thấy gió se lại, mới nhớ đến nó đó chứ. Vội mở cái bài "Tuyết rơi đêm Giáng Sinh" Thùy Chi hát. Thấy cái cục bực tức, buồn bực trong lòng mấy ngày biến đâu tuốt. Hay thiệt ha :)

Giáng Sinh đối với một kẻ ngoại đạo cũng chả có gì đặc biệt. Thế mà từ lúc bé tẹo tèo teo đã thích GS. Hồi đó, GS, được mấy anh trong xóm đèo lên vai, chen giữa một biển người, lấn vào nhà thờ xem lễ. Cuối buổi, được dẫn đi ăn kem. Ly kem lạnh ngắt, cứ ngồi măm măm từng chút từng chút. Lạnh tê lưỡi, lạnh tê người, run lập cập, thế mà miệng vẫn cứ thích cười toe toét (thích thôi, chứ cười méo xẹo hà, lạnh quá mà :) )

Lớn lên một chút, vẫn giữ thói quen vào nhà thờ dù chẳng có đạo. Chỉ có điều, chẳng còn nhiều người lấn nhau như ngày trước, và cũng đã đủ lớn để lấn vào mà chả phải treo lên vai ai cả

Bi giờ, không có đi nhà thờ. SG vào đêm GS đường nào đường nấy kẹt cứng, chen giữa một biển xe, chỉ thấy khói bụi và nóng nực, chả tìm đâu ra cái lạnh buốt. Ăn kem cũng chỉ thấy mát, không kiếm được cái cảm giác lạnh líu cả lưỡi, không nói được như ngày xưa :)

GS năm nay sẽ có gì mới không nhỉ? Không biết, không đoán. Chỉ cần ngày đó đi làm đúng giờ, về đúng giấc là được, hì hì. My only wish for Christmas, hehe. Và còn điều chắc chắn là sẽ nghe vài bài GS.

Ui, chưa lo bò đã lo chạy. Chưa hết tháng 11 đã nghỉ đến chuyện ăn chơi GS. Bó tay.

http://ninhmy.conggiao.net/caugiay/atachfile/tuyet_roi_giang_sinh_Thuy_Chi.mp3

Một bài hát dễ thương. Thêm một cái hình lãng mạn. Êm đềm quá (nhìn chỉ mún ngủ thui), hehe

Phùuuuu

Không biết sắp xếp công việc, lúc nào cũng bù đầu bù cổ là sao?!?

Về đến nhà cũng "được" gọi để nói chuyện công việc là sao?!?

Ngủ cũng mơ thấy công việc là sao?!?

BM nói: phải "dare to dream". Không ngủ ngon thì lấy gì mà dream, hihi, chán bác ghê.

Sếp hỏi vì sao đi học... Bộ tính đi... hả. Trời đất, bộ lúc nào cũng công việc, công việc. Ngoài giờ mà tui cũng hổng được sống cho đam mê của tui sao?!?

Chán nhỉ.

Mà Bờm ha, 8 pà thím nha Bờm. Người ta tin người ta mới kể cho nghe, vậy mà đi méc sếp. 8. Giận.

Sư phụ vẫn đi chưa về. Nghe ngoài đó lụt lội, chắc sư phụ cũng bùn. Sư phụ đi rùi, thiếu mùi thuốc lá mới nhận ra, người hút thuốc đầu tiên mà mình hổng ghét là sư phụ. Hix, về khoe với sư phụ mới được. Nhưng hổng bít có kẹo bánh gì hay không, hihi.

Tình hình chung là hai ngày nay chán chán. Không mún làm gì hết. Chỉ mún nghỉ phép thui. 9 ngày phép đã nghĩ hết hơn phân nửa, nên thui. Cũng tự mình chuốc lấy thui, hỉ. :)

Turn Me On

Chỉ là muốn nói, muốn viết nhưng câu chữ chảy đâu hết, đặt tay lên bàn phím lại không biết viết gì.

Viết gì nhỉ? Ừ, thì mùa đông lại ngấp nghé rùi. Ngoài quê vừa bão, vừa lũ. Quê của mình, năm nào cũng oằn mình như thế, rồi thì quê mình sẽ lại lặng lẽ trong mùa đông xám xịt mấy tháng, với cái dáng vẻ im lặng chịu đựng. Thương! Ừ, thì chỉ là thương.

Viết gì nhỉ? Ừ, thì mỗi lần đi cà phê về, lại thấy mất ngủ. Không phải vì cà phê. Cũng chẳng hiểu tại sao. Tối qua, nhận được tin nhắn, không hiểu sao lại thức trắng đêm với "Songbird". Thương, lại thương. Năm ngoái cũng khoảng tháng này, bạn buồn. Năm nay cũng thế. Lại liên tưởng bạn cứ như một con chim Nightigale, cứ lặng lẽ trong khu rừng đêm vắng lặng mà hát mãi cái điệp khúc "I love you, i love you, i love you". Hót đến khản cả cổ, hót đến toát lồng ngực mà ai có hay. Lại mong có ai đó đến bên bạn để thắp sáng lên trong bạn niềm vui, niềm hạnh phúc. Có khó không nhỉ? Còn hiện tại thì chỉ mong bạn bình yên.

Nghe "Những mùa đông yêu dấu", lại gặp mình ngày xưa :) Không phải là Hà Nội, nhưng cũng là những ngày đông yêu dấu. Gì nhỉ, cũng nằm trong chăn ấm nghe bước Mùa Đông qua. Từng bước, từng bước...Những buổi đi học trời rét căm, gặp một nụ cười rạng rỡ của bạn, như thấy cả mặt trời. Gặp nhau đấy mà vẫn thiết tha gặp nhau.

Cũng những hạnh phúc ngọt lành, những giấc mơ không thành... Vẹn nguyên như thế:)

Chỉ là nhớ, không phải níu kéo quá khứ. Mình đã buông tay từ lâu rồi.

Năm nay, lỗi hẹn với mùa đông Hà Nội. Chẳng ai nhớ, chẳng ai biết. Chẳng có gì, chỉ thấy lòng không yên. Bao giờ?!?

NHỮNG MÙA ĐÔNG YÊU DẤU

Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ,
Nối nhau về xa tít mờ
Nối nhau những khuôn mặt phố

Tôi từng mong ngóng nhiều,
Cứ qua đi, mùa Xuân quá xanh tươi
Cứ qua đi, hè thu nắng rạng ngời
Tới đây những ngày Đông xám trời

Hà Nội của tôi những mùa Đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
Bước chân người đi không hối hả
Những khuôn mặt không vất vả

Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa
Những mùa Đông thắm thoắt thoi đưa
Nhớ đôi môi nào
Vẫn tươi hồng trong giá lạnh

Mùa Đông xa nhau
Biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa Đông gặp nhau,
Khát khao được gần nhau hơn

Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu
Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
Những giấc mơ không thành
Những hạnh phúc ngọt lành

***
Bên mùa cây lá đổ,
Biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
Biết bao ô cửa kính mờ

Tôi từng mơ ước nhiều
Cứ bên ai buồn vui sớm chiều
Cứ cho ai tin yêu rất nhiều
Mà tình yêu ai người thấu hiểu

Hà Nội hàng năm từng khi gió lạnh
Nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
Yêu một giây phút miệt mài
Thương còn thương suốt đời

Ai ngày xưa đã quá xa xôi
Ai vừa đây đã quá thân quen
Trái tim người
Cứ xoay tròn bốn phương

Bình yên trong mưa
Thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố,
Cứ mỗi năm một mùa Đông mới

Còn lại trong tôi những mùa Đông dấu yêu
Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
Những giấc mơ không thành
Những hạnh phúc ngọt lành

http://data2.yeucahat.com/downloads/Nhung%20Mua%20Dong%20Yeu%20Dau%20-%20Tan%...

Tuần sau lại chiến đấu một mình nhá. Đúng bản chất "một mình chống Mafia" lun. Sếp lớn đi công tác về. Sư phụ lại vi vu ra DN. Một mớ hỗn lốn để lại cho con đệ tử còm nhom. Hức, tủi thân quá.

Giống

Hình như mắt mình đã bắt đầu giống mắt của chị.

Mà đường thì dài.................

Trở gió




Đừng chờ nhận được yêu thương rồi mới yêu thương trở lại.

Đừng để một phút vô tâm mà đánh mất những thứ quý giá còn hơn chính bản thân mình.

Sài Gòn bắt đầu mùa gió rồi. Lạnh lắm.