If came the hour, how can I...

Nội à, con nhớ Nội...

Có lần, khi con đang vuốt râu Nội, Nội hỏi: "Nếu mai ông mất đi, lấy râu đâu mà vuốt? sao cứ vuốt hoài?" Lúc đó, hình như mình còn vuốt chòm râu trắng bạc đó nhiều hơn và bảo: "Ôi, bao giờ tới lúc đó hãy hay. Còn lâu mà Nội"

Vậy mà cũng chỉ 4 năm sau, Nội đi...

Và con đã bắt đầu biết chấp nhận những mất mát trong cuộc sống. Đến thứ quý giá nhất trên đời của con là Ông Bà Nội, con còn không giữ được, thì có gì trong đời này tồn tại mãi đâu, Nội nhỉ? Và cuộc đời thì còn quá nhiều điều tươi đẹp, và hạnh phúc. Nhưng vẫn không thể ngăn mình thỉnh thoảng lại quay quắt với nỗi nhớ về ngày xưa Nội à. Cái ngày xưa con còn có Nội...

Đôi khi con vẫn tự mình hỏi mình: Nếu đến lúc đó, làm sao con có thể ?!? If came the hour, how can I...?

Như là chưa từng có giây phút của cái ngày hè cách đây 7 năm, Nội ơi...

Và hôm nay, con lại nhớ...

IfIf came the hour, if came the day,
If came the year when you went away
How could I live, I'd surely die
What would life be if you said 'goodbye' ?
How would I laugh, how could I love,
Could I believe in a God above?
How would I hope, how could I pray,
If came the hour, if came the day?
But you are here, lying beside me,
I watch you breathe, each rise and fall,
Without you near there would be,
Nothing at all.
If, in this world, all things must pass,
And we must raise the parting glass,
No words would ever come what could I say,
If came the hour, if came the day?
There'd be no music in my soul,
How could I dance - not you to hold?
How could I hear the violin?
There'd be no song I could ever sing.
But you are here, lying beside me,
I watch you breathe, each rise and fall,
Without you near there would be,
Nothing at all.
Now you awake, the dawn sweeps in,
I touch your mouth, I touch your skin,
How would I live, if you should go away,
If came the hour, if came the day?
How would I live, if you should go away,
If came the hour, if came the day...
If came the hour, if came the day?

Style

Có những việc chỉ khi mình gặp nó, thấy nó, nghe nó, ngửi nó, cảm giác nó mới thấm thía à nha. Còn cái việc phát biểu chung chung về nó thì ai cũng có thể làm được, như là 1 chân lý vậy đó.

Thấm dần là vừa rồi em. Nếu vẫn còn kiên quyết tiếp tục, em sẽ phải nghe, phải thấy, phải cảm nhận nó khoảng 30 năm hoặc hơn nữa. Nên cũng phải học cách chấp nhận trong một mức độ nào đó đi là vừa, khekhe. But I really hate this style of working and those people, hiz.

Có những việc tưởng chừng như có thể giải quyết 1 cách đơn giản nhất, thì lại gặp nhiều rắc rối nhất. Như hôm nay chẳng hạn. Và lại thấm thía lời Sư phụ dạy ngày trước: Nếu không chịu khó đọc, sẽ hạn chế rất nhiều. Nhớ hồi đó, Sư phụ cũng list ra danh sách một loạt nơi làm cái ngành của mình mà lười đọc. Bây giờ thì thấy cái danh sách đó đã đúng 1/2 rồi. Sư phụ quả thật là tinh tường, hihi.

Thật ra, mình chả mún ngồi đó mà cãi già cãi non với cái bạn Tây dễ thương đó, nhưng công việc phải vậy thôi. Mà sao mở miệng đã thấy xấu hổ. Thôi thì, thở dài một tiếng mà rằng: "Ôi, đời là thế", khekhe. Sorry.

Sao mà tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá đi. Khaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaahhhhh

Không biết sai mà làm là 1 tội. Biết sai mà vẫn làm là double tội. Vậy mà vẫn làm, ahhh. Tội lỗi quá đi thôi.

Blog không phải là nơi chỉ để than thở. Nó còn là nơi ghi lại những điều mình cảm nhận, những điều mình thấy, cả những sai lầm, để nhắc mình phải tỉnh táo hơn, phải cố gắng hơn cũng như tránh được càng nhiều sai lầm càng tốt.

Vậy nhé, blog iu iu, ghi nhận lại nhé. Chấm hết. Hihi

Hôm nay lại nhớ sếp Hải và Sư phụ rồi, chắc tối nay lại 8 với Sư phụ thôi. Còn cái đĩa Inside I'm singing nữa, mình biết phải làm gì với nó rùi, hihi

Chán Ngắt

Bắt đầu một tuần làm việc với 1 cảm giác không nên có tí nào: CHÁN NGẮT

Người ta nói: bất quá tam. Y chóc mà. Cái USB màu hồng hôm qua lại bị mình ngâm nước, đến hôm nay mới phát hiện ra. Đã bị lần này nữa là 3 lần. Và em nó đã tiêu thật rồi, sau 2 lần "cải tử hoàn sinh" trước. Huhu, it's not simply a USB, it's a PINK USB. And it's not only a pink one, it's... Hix hix.

Đi đường thì kẹt xe, lờ đờ lờ đờ bước vào. Mà cũng chả có hứng thú gì làm việc nữa. Rồi nhận được một cú điện thoại không mong muốn, từ 1 người không muốn nói chuyện trong ngày hôm nay, thế là biết rồi, biết là mới bắt đầu ngày, nhưng cái ngày này của mình tiêu tùng rồi.

CHÁN NGẮT.

All of those things are so boring. People, job duties, room... -all

And me also.

Bụi Trong Gió

Lại một câu chuyện tình. Những câu chuyện mình post lên đây, mình đều đánh máy cả, dù chúng có thể copy từ mạng và paste vào đây. Nhưng đó đã là thói quen rồi.

Câu chuyện này, cũng không có gì quá đặc sắc. Ấn tượng bởi cái gọi là ẩm thực (toẹt ra là đồ ăn thức uống) cũng khiến người ta liên tưởng đến những điều trừu tượng – chẳng hạn như là tình yêu. Khe khe. Nên post. Bệnh nghề nghiệp muh.

Và những câu văn nhẹ nhàng chứa những suy nghĩ của những người trẻ về tình yêu. Thấy cái gọi là tình yêu sao mà nhẹ như một làn khói. Làn khói nối hai ánh mắt nhìn lại với nhau, vương ở đó, rồi lại bay đi. Và thế là tình yêu kết thúc. À, không kết thúc được đâu. Còn lần kế tiếp. Khi nào là lần kế tiếp có là vấn đề quan trọng không, khi người ta vẫn tin rằng sẽ có lần kế tiếp.

Rồi lại nghĩ mọi người, mọi thứ cũng như hạt bụi. Theo gió đến, rồi cũng theo gió bay đi mất, chẳng để lại dấu vết gì. Kể cả những bon chen, tranh giành, sân si đời thường, tất cả làm cho con người hãnh diện, tổn thương, đau đớn… cũng sẽ biến mất khi mà người ta về với cát bụi. Nhưng mọi thứ vốn dĩ là thế, chả thể nào chỉ sống đơn giản như cây cỏ được, vì thế vẫn cứ đau đớn, vẫn cứ tổn thương.

Và khi mọi việc như là hạt bụi trong gió, mọi việc sẽ kết thúc.

Còn anh, tôi hi vọng, lần kế tiếp sẽ đến lâu vừa đủ-và nhanh vừa đủ-để anh có thể cảm nhận được sự cần thiết của người con gái ấy trong đời. Và hãy cho cô gái ấy thấy tình yêu của anh dành cho cô ấy, anh nhé.

KHI NÀO LÀ LẦN KẾ TIẾP

“Lần kế tiếp gặp lại, sẽ là mùa thu nhé”.

Đó là một ước định.

Người ta bỏ nhau đi, và bên cạnh nỗi buồn, người ta để lại cho nhau những ước định.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Chuyển kể về những người yêu nhau thường có hàng trăm mở đầu, nhưng chỉ một kết thúc. Chuyện của chúng tôi cũng thế.

Tôi đang trôi bồng bềnh qua một giấc mơ xanh nhạt, và đôi mắt nâu sóng sánh hương cà phê của em níu tôi lại.

Vậy là tôi yêu em.

Một ngày, chợt nhận ra chỉ một đôi mắt không nối liền được hai giấc mơ.

Vậy là em xa tôi.

- Thiên Tư, một cà phê sữa cho anh nhé.

Em thích tự gọi thức uống cho hai ngưới, và lúc nào cũng là cà phê sữa cho tôi, sinh tố dưa hấu cho em. Thỉnh thoảng em hay gọi tên tôi bằng cả hai tiếng như thế, nghe dịu dàng như hoàng hôn.

- Tại sao là cà phê sữa cho anh?

- Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

- Tại sao?

- Sữa yêu cà phê, em nghĩ thế. Yêu đến mức hòa tan màu trắng tinh khôi của mình vào màu đen huyễn hoặc của cà phê. Yêu đến mức hòa tan vị ngọt êm đềm cuả mình vào vị đắng nồng nàn của cà phê. Người ta uống cà phê sữa thành từng ngụm nhỏ, hương vị đọng mãi ở đầu lưỡi, cũng giống như tình yêu, chỉ một cái nhấp môi, dù qua đi rồi, nỗi nhớ vẫn dài.

Em nói đúng. Chỉ một cái nhấp môi, nỗi nhớ vẫn dài. Và cỏ dại mọc tràn, qua những miền kí ức.

Tôi nhớ gương mặt xanh lọc. Nhớ cổ tay gầy guộc. Nhớ rèm mi dài như một dòng sông. Nhớ nét cười thấp thoàng. Nhớ từng vệt buồn đọng lơ đãng trên ánh mắt, như váng sữa trên mặt cà phê. Tôi muốn khuấy tan nỗi buồn đi. Tiếng thìa kim loại va lanh canh vào thành tách, lặng câm.

Trường chúng tôi chỉ cách biển năm phút đi bộ. Thỉnh thoảng, hết giờ học, khi mặt trời đã lặn, em kéo tay tôi ra biển. Chúng tôi nằm trên bờ cát, nghe tiếng sóng rì rào như vọng từ một nơi xa xăm lắm. Ngay tầm mắt tôi, cả một biển sao lấp lánh thì thầm hát. Giọng em thoảng nhẹ:

- Em có cảm giác như mình là một hạt bụi trong vũ trụ. Một hạt bụi trong ngàn ngàn vạn vạn những hạt bụi tạo nên khoảng tinh vân mênh mông trên kia.

Hơi thở em nhẹ dần. Tôi không dám xoay mình sang nhìn em, sợ cử động của mình phá vỡ khúc hát ngọt ngào của đêm.

Và như thế đó, em trở thành một hạt bụi làm cay mắt tôi. Một hạt bụi duy nhất trong ngàn vạn tinh vân.

Từ ngày em đi, tôi nhìn những chiếc máy bay phát sáng lập lòe trên bầu trời đêm lâu hơn. Chúng giống như những ngôi sao di động. Nếu có một chiếc máy bay nào trong số đó chở em, nó sẽ băng qua bầu trời của tôi, băng qua đại dương, băng qua những miền sáng tối. Đến một lúc nào đó, nó có chở giấc mơ của tôi quay về không?

Em chưa bao giờ bảo tôi chờ em cả. Em vuốt tóc tôi, trìu mến hỏi.

- Anh có biết tên anh nghĩa là gì không, Thiên Tư?

- Nghĩa là gì?

- Là nỗi nhớ của trời. Nên em biết anh sẽ nhớ em lâu, vì tên em là Lam, là một phần của bầu trời.

- Thiên Tư, khi em đi, anh sẽ làm gì?

- Anh sẽ làm như bầu trời vẫn làm, bao la mênh mông, đủ mọi màu sắc, mùi vị, có mưa có nắng, có gió có mây, có sao có trăng, nhưng vẫn thiếu một chút sắc xanh.

Câu hỏi cuối cùng của em trước khi đi là một câu hỏi kì lạ

- Anh có biết tại sao em luôn uống sinh tố dưa hấu không?

- Anh không biết.

- Vì đó là một thức uống đầy tình yêu

- Tại sao?

- Dưa hấu bên ngoài luôn xanh tươi, chỉ cần vào vỏ, người ta không biết được bên trong quả dưa màu sắc đỏ trắng ra sao, mùi vị ngọt nhạt thế nào. Ngươi ăn dưa tuy ngon đến đâu, cũng phải mất công lựa hạt, nên không bao giờ nuốt được trọn vẹn. Nhưng sinh tố dưa hấu cũng giống như em vậy, khi dành riêng cho anh, thì luôn không còn lớp vỏ bọc bên ngoài, được xay nhuyễn ra, lọc hết hạt, có thể uống vào bằng ống hút, tự nhiên như anh hít thở, không nghi ngại, không đề phòng, không lưỡng lự.

Hình như em quên không nói với tôi một điều, mà khi nhớ em, vào quán gọi cho mình một ly cà phê sữa và một sinh tố dưa hấu, tôi đã phát hiện ra. Từng hạt nước li ti đọng bên ngoài ly sinh tố dưa hấu trông như những hạt nước mắt.

Anh không thể kể cho em nghe về thời Phục Hưng

Và cả kỷ nguyên của ánh sáng

Về những nhà khoa học làm thay đổi cả thế giới

Lọn tóc xoăn của họ vàng rực như mặt trời

Những bức tranh thần thánh

Tỏa sáng nỗi niềm của trần gian

Anh không thể kể cho em nghe tiếng gió trong cối xay

Nơi những cô gái nhảy múa bên đống rơm

Bánh mì nướng và rượu vang

Những chiếc váy xòe xoay theo nhịp chân

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp anh đã đi qua

Tất cả mọi người đều tự do dưới bầu trời

Họ ca hát về những giọt nước mắt trên má

Nụ cười tươi dệt bằng ánh trăng

Anh không thể kể cho em nghe

Về một anh chàng chăn cừu

Yêu một cô gái như yêu những vì sao trên thảo nguyên

Về những điều ước nguyện

Khi một ngôi sao băng vụt qua

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp nhất anh sẵn sàng bỏ lại

Để cho em là ánh sáng của anh

Để cho em là bầu trời của anh

Để cho em là rơm vàng và thảo nguyên của anh

Để cho em thay thế tất cả những điều kì diệu nhất

Anh không thể kể cho em nghe

Vì em đã đi rồi…

Vì em đã đi rồi.

Với lời ước định như một quà tặng.

Ví dụ như chúng tôi gặp nhau trong một ngày mùa thu.

Tôi sẽ ngồi trên bậc thềm nhà, tay khuấy một tách cà phê sữa thơm nồng.

Em sẽ ngồi cạnh bên, xoay xoay cái ống hút cắm trên ly sinh tố dưa hấu mát lành.

Và lần gặp kế tiếp, tôi vẫn yêu em.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp.

(Thạch Anh)

Khe Khe

Bắt đầu ngày mới bằng một nụ cười quái đản. Tại vì tinh thần thoải mái sau 2 tin nhắn lúc tối với thèng Hiệu già. Mỗi lần chat chit dzí cái thèng này, lúc nào cũng chửi nhau, rồi "bôi tro trét trấu" vào mặt nhau (cái xì-tai nó dzị oy`, hok bỏ được). Như tối hôm qua í, mình nói mình "miss" nó, thía mà nó phang cho mình 1 câu đáng ghét. Nhưng cũng chả phải mình tốt lành, kha kha, "miss" có "ý đồ" như vậy, bị nó phang là đúng o`y. Hehe, tối qua tạm thua, chờ dịp khác trả thù, khe khe. Wait & see nha kon

Hết giờ cho cái tính man. Đến h của Thể thao rồi. Hihi,

Heineken Stars lần này diễn ra trong 2 ngày 19-20/9/08 tại nhà thi đấu Quân KHu 7. Hihi, hok đi xem được, nhưng thấy 2 chai Heineken bự chà bá ở trước sân QK7 thì lại mún "đú đỡn" 1 tí.

Heineken

Heineken

Và bi h là 1 giây quảng cáo:

Chăm sóc sản phẩm từ nguyên liệu, dây chuyền sản xuất, chất lượng sản phẩm, từ từng màu sắc và đường nét của bao bì cho đến service tốt nhất đến người tiêu dùng

Chỉ có thể là Heineken

Khe khe, sắp ra sản phẩm với bao bì độc quyền mới rùi nhe. My final project

(chú thích: blog nì là của tui, tui thích cái gì thì tui dziết cái đó, khe khe)

Chua thêm 1 chuyện nữa, để là tự dặn lòng mình phải pro hơn, đừng để suy nghĩ trở nên ấu trĩ hơn nữa (vốn dĩ đã rất ấu trĩ rùi, hihi):

Chuyện là hôm trước đi công tác, gặp 1 bạn dễ thương của mình làm trong 1 cái nhà máy dễ thương, cũng cùng cái ngành dễ thương của mình. Bạn í bảo: sản xuất lon sướng lắm, không cần kiểm tra, chỉ cần chạy qua dây chuyền phun rửa, thía là xong. Còn chai phải rửa, rồi qua máy kiểm tra chai đá từa lưa hột dưa. Mình có hỏi vài câu, nhưng mình biết những câu hỏi của mình không gợn 1 chút suy nghĩ nào cho bạn. Không phải những câu hỏi của mình không có gì đáng suy nghĩ, mà là vì, với mức độ kiểm soát chất lượng chỉ tầm đó thôi, thì những vấn đề kiểm soát chặt chẽ hơn là 1 điều "xa xỉ" trong suy nghĩ. Còn việc thực hiện thì cũng đi từ suy nghĩ mà ra chứ đâu.

Đi về mà mình cứ suy nghĩ hoài. Về sự cách biệt trong suy nghĩ ở những công ty nước ngoài và công ty Nhà nước. Và cũng không khỏi chạnh lòng khi thấy những công ty có vốn nước ngoài có những hỗ trợ nhiều về tài chính cũng như kỹ thuật công nghệ.

Và có một điều không thể không suy nghĩ tới chính là tác phong làm việc, khác biệt quá rõ. Nhưng mà nghĩ lại, thì cái tác phong này cũng là kết quả của những việc trên. Trong môi trường như thế, là thế nào để không là người lạc hậu, không trở nên ngày một ấu trĩ là một vấn đề nan giải (mà chắc chắn bản thân mình đây sẽ không thể vượt qua). Cái này mình đã thấy trước rồi, nhưng cuộc sống không phải cái gì muốn là được. Mình phải học cách chấp nhận cuộc sống thôi. Vấn đề là mình hạn chế được điều đó được chừng nào hay chừng đó. Cố lên, cố lên, cố lên, hihi

Chẹp Chẹp

Hihi, thiệt là hổng thể hiểu nổi là vì sao cái mùi thịt nướng nó lại bay xa như thế này. Tận tít cái chỗ hẹp hẹp ở dưới, mà bay lên 2 lầu cao cao bên cạnh, đến tận cùng dãy hành lang dài dài, chui vào tận cái phòng nho nhỏ đóng cửa kín mít này. Hixhix, chẹp chẹp quá đi thôi. Mới thưởng thức 2 bữa no nê hôm 2-9, thế mà bi h nghe mùi thôi cũng đã Học CNTP cho đã, cuối cùng thì vẫn cứ thích cái món "độc hại" này, hì hì.

Hihi, hok biết có ai thấy mình thảm như thế này mà dẫn mình đi ăn Barbecue hok nữa. Có ai động lòng thương hok ta?

0

Thế là tạm kết thúc những đêm thức trắng. Dạo này thấy mình làm việc đã có phần chậm chạp đi. Chắc là cái não của mình cũng cần overhaul như thằng nhóc Eastboy. Nhưng mà chuyện đó tính sau. Đã chuẩn bị đủ tài liệu cho ngày mai, tối nay đã có thể tự thưởng cho mình: sẽ là Bỗng dưng muốn khóc rồi thì sẽ đi ngủ sớm với Bunbun của mình, hihi. Cứ nghĩ đến thế thôi đã muốn ôm em Bunbun lăn ra rồi đây này.

Mấy ngày qua, người nó cứ thế nào ấy, chả muốn làm gì, chả muốn đụng đậy chân tay. Rồi thì cái đầu nó cũng có vấn đề theo: cứ như người không nhận biết gì mọi việc xung quanh, rồi tự nhiên lại cảm thấy 1 chút trống rỗng. Chắc là tại mấy hôm nay thức quá nhiều thôi, chứ không phải mình bị "chập" đâu, hihi.

Lúc chiều buông, đứng trên cầu Kiệu nhìn mưa rớt từng hạt xuống kênh Nhiêu Lộc lại thấy nhớ nhiều người, nhớ nhiều thứ. Nhớ lắm. Rồi thì tự dưng lại thấy có 1 chút tủi thân. Nhưng cái cảm giác này cũng nhanh chóng qua đi, đứng một lát lại thấy lòng lặng. Rồi lại thấy yêu đời. Ừ, thì thế, dù trời thì mưa và rất lạnh với 1 người ốm thì mình vẫn còn có áo mưa, còn áo khoác. Mình còn có thể tự lo cho mình. Còn trong cơn mưa này, bao nhiêu người ướt, bao nhiêu người đang cố kiếm sống trong cơn mưa chiều. Thế nên cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc quá

Nhưng mà cái cảm giác Nhớ thì vẫn nằm đây nè. Chắc là tối nay lại chui xuống gầm bàn ôm Bunbun và headphone thì gắn ở tai để giải quyết nỗi nhớ này thôi. Sẽ lại bắt đầu ngày mới bằng một nụ cười. Cố lên, bé-không-còn-bé

Đèn vàng ơi, tao nhớ và thương mày nhiều lắm. Tao đã có lần nói với mày rồi phải hông nè?

Bàng lá đỏ à, tao cũng iu mày nữa. Tao cũng đã nói với mày rồi phải hông nè?

Alex nè, tui thix anh lắm. Đã nói với cái ảnh của anh hàng trăm hàng ngàn lần rồi

Cả cái bàn cũ tróc hết cả sơn, cả cầu thang 4 cấp đi thẳng-quẹo trái-quẹo trái và quẹo trái, cả tủ sách cũ, cả cái antena trơ trọi một mình, cả ô cửa sổ trắng và cửa sổ xanh, mình cũng đã nói...

Nhưng còn cây hồng-24-bông mình chăm từng chút, bón phân tưới nước, mình chưa nói được với nó lời nào. Tao nhớ mày lắm, hồng-24-bông à. Tao nhớ mày thiệt á. Nhớ lắm.

...so close and yet so far way...

Cửu Âm Chân Kinh

Nên nhớ:

- Người đáng sợ nhất: không phải là người cho mọi người thấy mình đáng sợ nhất, hay là người không cho người khác thấy mình đáng sợ - mà là người cho người khác thấy mình là người không đáng sợ.

Vậy đi. Nhớ nhiêu đó trước đi.

Ngờ

Tự lúc nào mình lại nghi ngờ những gì xảy ra với mình thế nhỉ? Hôm nay thấy mình như vậy, thấy buồn đấy.

Nhưng những người đó, làm ơn đừng có tỏ ra tốt với mình như vậy. Mình không muốn gì hết, mình chỉ muốn làm tốt việc của mình thôi. Ừ, mình là người chả có chút tham vọng, chỉ muốn thế thôi. Làm ơn để mình yên đi, làm ơn đấy.

Hihi, mình rất là xui xẻo nhé. Hẹn với DZịt bao nhiêu lần, toàn cho nó leo cây. Bạn bè cái ngữ như mình, mình cũng chả mún dòm lại cái mặt mình nữa. Lúc nào cũng là công việc và công việc. Nhưng có nhiều thứ không phải mình muốn là được. Như hôm nay, tranh thủ lao từ BD về để kịp hẹn hò lại, thì bị 1 anh 76 "chơi" cho 1 phát ngay chân, bi h phải cà nhắc rồi. Cái tụ trung thu của bạn ATBU cũng hok tham gia được. Cầu trời tối nay chỗ ấy đừng có mưa, để anh em có chút không khí Trung Thu Sài Gòn. Lâu rồi, hình như mọi người không có cái không khí ấy, cái không khí Trung Thu ở quê mình.

Ngày mai là Chủ Nhật. và ngày mốt lại là thứ 2. Sẽ lại đối mặt và đối phó. Mình chỉ mong bình yên cho mình :)

Có thật là: Ra đi là để trở về tốt hơn!??! Nghi ngờ quá, hihi

Quê Nhà

Ui, nhớ quê Nội wớoooooooooooo

Mình nhớ hết, những gì có trong bài hát này. Hồi đó, quê với mình là một thứ gì đó vô cùng đẹp, dù chẳng có gì, chỉ là những "liêu xiêu mái tranh nghèo đơn sơ". Bây giờ chẳng còn những mái nhà như thế nữa rồi, cũng chẳng có thêm điều gì đặc biệt, nhưng với mình, Quê vẫn đẹp như chưa bao giờ xấu :)

Sao mà bi h thèm khoai lang lùi bếp tro wa' đi. Huhu.

Sáng tác: Anh Minh

Quê tôi có cánh diều vi vu, xa sau lũy tre làng
Trưa trưa dưới mái đình rêu phong là bóng mát ngày thơ
Quê tôi có cánh đồng bao la, thắm hương lúa lên đồng
Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn sơ, trở về nhé tuổi thơ tôi

Quê tôi sớm tinh mơ, tiếng gà gọi cha vác cuốc ra đồng
Ai đem nắng đong đầy tới vai, cháy những giọt mồ hôi
Quê tôi với con người chân phương, ai xa níu chân về
Quê hương bước ra từ câu thơ, đẹp như lời mẹ ru

Chuyện Họp Hành

Haiz, ngay cả cái chuyện họp hành nghe có vẻ nghiêm túc nhưng cũng lắm chuyện buồn cười (chuyện buồn cười nhé, không phải chuyện cười nhé )

- Cách đây gần năm:

Ta nói, tuần nào cũng họp, thứ 4 nào cũng họp. Giờ họp cố định, mà cứ tới giờ là gọi hết người này đến người kia như hò đò . Gọi và giữ chân người này thì người kia tới giờ phải đi, cứ thế, đến ngày có "họp" là tui đuối .

Tới lúc họp, sếp nói ào ào, phân công công việc ào ào, team căng mắt+căng tai ra nghe cho thủng, rồi về làm. Không có thời gian nhắc đến lần 2 đâu nhá, đừng mơ.

Họp xong, phần ai nấy cuống cuồng chạy làm công việc dang dở của mình cho kịp.

Làm làm làm, tuần xong họp típ

Kết quả: dù đuối như con cá chuối nhưng ít ra là gain được 1 cái gì đó từ mỗi cuộc họp. Không có họp không mục đích .

- Bây giờ:

Tuần nào cũng họp (vẫn thía), ngày: không cố định, giờ: không cố định. Hứng thì hẹn nhau họp. Alô, thích họp thì hẹn nhau họp. Họp, họp nữa, họp mãi . Họp không có plan, không object, không focus, há há, ta nói, nói ngày nói đêm, chả hiểu chả đang nói gì. Cứ nói xong, để đó về "bàn"cái đã. Bàn ghế gì, lần sau họp cũng lập lại có bí nhiêu chuyện. Haiz, đúng là "hội" chứ chẳng phải họp.

Ta nói, họp đuối như con cá chuối lun (cũng là con cá nì nha), nhưng hok phải do căng tai+căng mắt mà là 2 con mắt giống cá đuối đó: lờ đờ, khekhe. Ta nói, họp mà chả có cái quyết định nào từ đó, cũng không có cái tính informative thì họp làm quái gì. Mà mấy cái mặt đó, có ai thích gặp ai đâu, vậy thì "hội" làm cái quái gì?!?!?

Câu trả lời nghe chừng quá đơn giản: cho hết thời gian, cho có cái gọi là "làm việc".

Haiz, hãi.

Ta cũng hãi cho chính bản thân ta. Đang họp mà dám viết blog. Hihi, thì có sao đâu. Mấy cái này nghe từ mấy chục cuộc họp trước rồi, cỡ đâu chừng 4 tháng trước. Khekhe.

Giá mà cho tui dzìa, tui làm tiếp 1693 trang dở dang của tui. Huhu, time, I need time.

Hok bít mỗi ngày mục đích sống của mình là gì. Và mình làm được những gì để thực hiện mục đích đó. Haizzzzzzzzzzz

Les Fleurs Sauvages




Les Fleurs Sauvages
Thể hiện: Richard Clayderman

Là một buổi tối quá mệt với cơ thể ốm yếu, hihi. Rúc vào trong chăn mà nghe Richard Clayderman, bên ngoài thì trời mưa, làm mình như quên đi cơn đau và cái đầu hâm hấp sốt. Và làm cho mình nhớ năm đầu tiên mình vào thành phố. Mỗi ngày đều nghe Richard mà nhớ về cái thị xã bé nhỏ quê mình. Bây giờ thì mình lại nằm đây mà nhớ về những ngày đầu tiên ấy. Vậy mà cũng đã 8 năm trôi qua rồi, nhanh thật.

Nếu có thứ âm nhạc gì có thể lòng cho lòng mình trở nên êm mà vẫn gợn, thì chỉ có thể là âm nhạc của Richardvà Secret Garden. Mình nhắc nhiều đến Secret Garden, nhưng chưa bao giờ nhắc đến Richard. Vì chẳng cần phải nhắc, có rất nhiều điều khiến cho âm nhạc của Richard là một thứ gì đó không thể thiếu đối với mình, nhỉ?

Bắt đầu là Đôi mắt huyền nghe từ lớp 6 nhỉ. Có nhiều kỉ niệm cũng bắt đầu từ bản nhạc này, một bài đặc biệt gắn liền với một người đặc biệt cùng những cảm xúc đặc biệt . Mọi thứ đi qua, nhưng những cảm xúc đẹp thì vẫn còn nguyên vẹn

Và một bài khác, vô cùng ý nghĩa với mình: Les Fleurs Sauvages: Những bông hoa dại :)

Những ngày đầu tiên nghe Les Fleurs Sauvages là cảm xúc của 1 tình cảm trong sáng đầu tiên. Dịu dàng đến bất ngờ. Những ngày đầu tiên-xa, cảm xúc là những nhớ nhung da diết, và tình cảm thì cứ chất chứa, cứ đầy lên, đầy mãi.

Rồi thì cũng có lúc tưởng tượng ra những bông hoa dại trên những con đường đầy cát bụi mà những người Di-gan đã qua trên con đường chu du của họ. Cũng có lúc là những bông hoa dại đón những giọt ánh nắng, giọt sương trong một buổi mai mát lành. Hay những bông hoa dại đang đu đưa, nương theo những cơn gió chiều và du dương cất lên bản nhạc của riêng mình trong ánh hoàng hôn lạnh.

Sau này thì lại không thể quên hình ảnh những đóa hoa dập dìu trôi thành hàng dài trên biển, rồi mặt biển bùng lên dữ dội, những cơn xoáy lốc cuốn những đóa hoa dại thành những vòng xoáy lốc, rồi từ đó hiện lên hình ảnh người con gái yêu dấu. Rồi mặt biển lại yên ả trở lại, những đóa hoa lại tiếp tục trôi đi cùng sóng biển, với những cánh hải âu bay lượn phía trên, còn phía trên kia là những ngôi sao biển.

Hôm nay lại nghe bài này, nhưng những gì hiện ra chỉ là hình ảnh thời thơ bé, hình ảnh con đường đi học, những khuôn mặt bạn bè, và cả cây bàng ở trước lớp :) Hình ảnh những cơn mưa, những cơn gió lạnh...

Nhạc không lời rất tuyệt vời, mỗi người khi nghe đều có thể tưởng tưởng hay liên tưởng đến một câu chuyện khác nhau. Đều đó làm cho mọi bản nhạc đều trở nên hay hơn theo cách riêng của nó. I luv this so much

Bản nhạc này cũng là bản nhạc chứa tới 2 ước mơ thầm kín của mình. Một ước mơ đã không thực hiện được chỉ bởi mình không có đủ can đảm để lựa chọn việc thực hiện nó, còn một ước mơ rất khó thực hiện vào thời điểm này, nhưng mình sẽ cố gắng thực hiện được nó, ít nhất là đến cuối đời, hehe.

À, có một bài cảm nhận rất hay. Mình muốn share với những ai yêu thích bản nhạc này giống mình. Những ai hok thích, pass qua, haha

Les Fleurs Savages-Những bông hoa hoang dã

Những bông hoa dại chỉ là những bông hoa dại, nhưng những bông hoa dại không đơn giản thế khi hôm nay lại gợi cho mình những hồi ức, những kỉ niệm đẹp. Cảm ơn nhiều nhé, mi

Nghe bài này xong, thấy vui và đỡ mệt hơn rồi. Mún pha 1 ly cafe quá, nhưng hôm nay tình hình thân còm không cho phép, hehe. thui, nghe nhạc chay đi. Viết xong cái entry này rất nhanh, bi h, chui vào chăn mà nằm nghe tiếp, hihi.

That's so enough for the weekend.

Vẻ Đẹp Phụ Nữ Việt Nam

A cha, càng ngày càng thấy oải cho cái gọi là cuộc thi Hoa Hậu, chọn ra người phụ nữ đẹp tiêu biểu cho người Phụ nữ Việt Nam quá.

Chả hiểu làm sao nữa. Càng ngày càng giống cái chợ. Phụ nữ Việt Nam đẹp thì nhiều, nhưng cái thời bận rộn này, người thực sự đẹp chả ai mà lo chạy theo mấy cái cuộc thi vớ vỉn đó. Có nhiều cô lê lết hết cuộc thi người đẹp này đến cuộc thi khác, chẳng lẽ phụ nữ VN hok có chuyện gì làm? Rồi thì mấy em còn đang đi học+mới vừa học xong cũng bon chen đi thi, cho nên hok hiểu là tìm thấy vẻ đẹp VN gì ở đó, ở những cô gái chưa truởng thành? Sao hok thể chờ 1-2 năm nữa. Vì sống là không chờ đợi sao?!? Hìhì.

Và rồi chỉ 1 cái bằng tốt nghiệp cái gọi là phổ cập giáo dục ý: cái bằng tốt nghiệp cấp 3 thôi mà cũng tốn biết bao giấy mực+time để type bài báo online (+những người rảnh rỗi ngồi type blog như mình ). Phụ nữ VN là vậy á hả? Tui biết nhiều phụ nữ giỏi lắm à. Nhưng mà chắc hok là đại diện của phụ nữ VN. Làm xấu hổ quá.

Đã làm thì làm cho ngon lành, 20 năm rồi. Chả thấy gì tiến bộ hơn ngoài việc biến cuộc thi thành cái chợ. Năm nào cũng có vài tin hành lang ăn theo nữa, mà lại thấy đúng. Oải.

Ôi, phụ nữ VN xuống giá quá.

-!

Lại một lần nữa. Hễ đang vui là có chuyện hà.

Mình thấy mệt mỏi quá.

Chuyện gì mình cũng có thể thản nhiên nhìn nó trôi qua, nhưng chỉ có 1 chuyện mà mình không thể. Sao thế?!? Sao lúc nào cũng có chuyện hả?!?

Thiệt sự là muốn đập phá cái gì bây giờ nè. Nhưng lại thấy chân tay chẳng buồn nhấc lên.

Cứ thế sao?!?

Mệt mỏi quá.