Bệnh Nghề Nghiệp

Đầu ong ong, lúc nào cũng nghe tiếng gì ồ ồ. Chắc sắp điếc, he' he'.

Chân dán đầy Salonpas, hậu quả của việc "dạo chơi" quá nhiều.

Nhìn cái bảng KPIs mới sếp giao, chỉ có hai từ để nói: khủng+hoảng. Hehe, nhưng sợ thì có ích gì. Phải fight chứ nhỉ! Kể cả khi không còn sư phụ chỉ dẫn cho mình.

Nhắc sư phụ mới nhớ. Sư phụ đã về, hìhì. Hổng quà bánh gì hết trơn, định giận lun gòi. Nhưng mà thấy sư phụ "tả tơi" quá, chắc là 2 tối lại thức trắng, thui, thấy thương thương nên tha cho sư phụ vậy. Vậy là ngày mai lại phải trả bài, hix hix. Nhưng mà có sư phụ thì thấy rất vui, hihi.

Ngày không nắng

Sáng nhìn tờ báo, thấy cái tin khủng khiếp. Đã 4 ngày hổng đụng đến tờ báo, kỉ lục. Mà là kỉ lục xấu.

Thấy rõ ràng mình sống vô tâm quá đỗi. Hình như cũng đã không để ý trăng Trung Thu tròn hay méo...

Cái tin thì khủng khiếp, nhưng mà cái nguyên nhân sao vẫn cứ mãi là "chuyện muôn năm cũ". Buồn...

Đang loay hoay với 1 đống thứ, thực sự cái nào cũng mới mẻ. Thích, và sợ. Biết rõ ràng là mình phải nắm tất cả những thứ ấy và phải nắm thật tận tường. Nhưng hình như sắp đuối rồi. Cũng chỉ biết nhủ thầm với bản thân mình: cố gắng! Ừ, phải cố gắng, bé ơi.

Tuần sau, sư phụ lại đi xa. Sẽ tiếp tục lui cui, leo trèo 1 mình. Nhưng biết chắc là sẽ nhớ sư phụ lắm cho mà xem. Cái tật quá lệ thuộc vào người khác cả công việc lẫn tinh thần vẫn chưa bỏ được. Cái tật xầu ìn.

Thích cái bài thơ trong blog chi Nhóc. Dễ thương. Nhưng mà...

Tình yêu chỉ năm chiếc lá

Mà làm thành một cơn giông

Jason Bourne Is Back




Hehe, đi xem The Bourne Ultimatum để ủng hộ Heineken.Hehe

Ghét cái Cinebox, phim hay dzậy đó mà đem chiếu ở rạp B. Hứ, cái màn hình mờ câm, cái phòng thì nhỏ mà dạo nì lại lắm cái trò vuốt ve ôm ấp của mấy ảnh mấy ả. Bực mình. Đúng là ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái, cả hai con mắt đều bực, hẹ hẹ. May mà có phim hay để bù, hừ.

Hôm trước quảng cáo với con Dzịt, mà hổng dám chắc. Hôm ni thì nhắc bé 1 câu: Ê, phim đó xem cũng được. TUI COI RỒI, hihi.

Everything must end where it begins

But a new story always begins when everything ends. :)

Enjoy your new life, David Webb

CHUYỆN




Hum ni, lướt qua 1 trang web, nhìn thấy cái hình baby thương không thể tả.Mum mum, dễ thương quá đi. Cho bé lên mặt tiền nhà chị lun

Nghe "Chuyện" của Thuỳ Chi, thấy bao giấc mơ xinh xinh ở quanh, còn mình thì lọt thỏm trong những giấc mơ hạnh phúc. Này là con đường cong cong nhỏ, mùa thu chắc trời trong, cỏ thì xanh mướt. Này là luỹ tre đầu con hẻm vào nhà. Còn mưa thì cứ trong văn vắt, cứ như soi rõ và phản chiếu cả cuộc sống muôn màu xinh tươi trong ấy.

Và này còn là gió, theo em suốt con đường em qua.

Thấy cuộc sống và ước mơ cứ trong ngời như thế :)

Ước chi mình là trẻ con để lúc nào cũng cười thơ ngây và hồn nhiên thế này :-d

http://www8.nhac.vui.vn:8000/uploadmusic/YeuNhac/thuychi/chuyen_thuychi.mp3

Entry for September 19, 2007




Sáng nay đi công chuyện, thấy cô bé nhỏ xíu xíu, xách cái cặp to đùng, đang tìm cách qua đường, tự dưng mình lại thấy mình phải còn cố gắng nhiều. Con đường phía trước cũng như thấy xa hơn. Và lại thấy mình phải trở nên mạnh mẽ lên, phải cố gắng mới được...

Cố gắng nhé.

Lâu rùi, ừ, cũng lâu rùi, mới được thấy sương sớm mai vương trên lá cỏ. Lại thấy sao đẹp quá cuộc sống nhỏ nhoi của một giọt sương ...

Có Điều Gì Đó :)




Chỉ lần đầu gặp em, ngỡ như đã quen từ lâu,

Chỉ lần đầu gặp em, ước mong được gần em mãi

Chỉ lần đầu gặp em, nhớ nhung theo anh từng đêm

Chỉ lần đầu gặp em, bước chân chợt quên lối về



Và người tình đầu tiên có nghe tim anh bồi hồi

Chỉ một nụ cười thôi khiến anh bỗng ngây ngất

Này người tình đầu tiên hãy cho anh xin một lần,

Một lần được gần em, trọn đời mình dìu nhau

Về vùng trời tuổi thơ... để mộng mơ.....



Điều gì đó với ánh mắt sáng khiến cho lòng anh biết đến lần đầu.

Để anh chơi vơi bước tới bến có muôn màu mắt... em

Điều gì đó với mái tóc sẫm nhắc anh từ đây mãi mãi đợi chờ.

Điều gì đó với chút nắng ấm khắc lên hình bóng... em



Chỉ lần đầu gặp em, nhớ thương đam mê đậm sâu

Chỉ một nụ cười thôi, cũng nghe lòng thêm ấm áp

Chỉ lần đầu gặp em, ước mong bên em từng đêm

Chỉ lần đầu gặp em, cũng nghe hình người tìm về



(Trúc Hồ)

It's nice :)

Entry for September 12, 2007




Hi' hi', hôm nay "bị" đặt biệt danh: Châu chấu. Hix, cái tên nì bị chọc quê từ hồi cấp 1 cơ, rất chi là ghét. Nhớ có lần còn khóc oang oang rùi méc cô giáo nữa cơ, làm mấy tên tái hết mặt mũi. Nhưng sau đó vẫn bị chọc. Quái thiệt

La ầm ĩ phản đối, mới được đọc cho nghe cái câu nì:

"Nực cười châu chấu đá xe

Tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng."

Lại còn được khen nhanh nhẹn như con châu chấu nữa chứ, hí hí.

Nhưng mà, hôm bữa đã có bác Hiệu già cảnh báo cái mặt lơ ngơ tin hết mọi điều của mình rùi, nên kiên quyết phản đối thui.

Châu chấu bị xịt thuốc, bị nhậu. Không thích.

Hix, quyết phản đối dến cùng, hihi.

Ừ, tưởng rằng chấu ngã,...

Just wait and see

Phải Bay Mới Là Harry Potter ^v^




Hôm nay đi công chuyện, nói chung là không như ý. Nói chung là cũng có thất vọng 1 tí, buồn 1 tí. Nhưng chẳng sao, cứ phải cố gắng thôi, nhóc nhỉ? :)

Mãi đến hôm nay mới đi xem được Harry Potter. Thế là cũng sắp chia tay với Harry rùi. Mấy năm rùi nhỉ, để tính nhẩm xem, ít ra cũng từ năm mình học lớp 12. Hơn 6 năm rùi, bi giờ hết truyện, hết lun cả phim xem, chắc sẽ nhớ :)

Xem Harry Potter, thích Harry thật nhiều nè (tất nhiên rùi, hihi). Hổng phải chỉ vì thương Harry hổng còn bố mẹ, thương những lúc Harry một mình, thích Harry đánh bại Voldermort, mà thích mấy cái điều nho nhỏ ở Harry. Chẳng hạn như, Hermione khoe với mọi người khả năng phép thuật của Harry, Harry chẳng kiêu căng, ngạo mạn công nhận mình có tài, mà chỉ bảo mình gặp may và trong các tình huống đó đều có mọi người giúp đỡ. Cái này cũng... đúng , nhưng mà gặp mấy đứa khác, dễ gì làm được. Đó, mình thích những điều nho nhỏ như vậy ở Harry nhất.

Người mình thích thứ 2 là ai nhỉ? Chú Sirius, tất nhiên rùi. Thương chú này nhiều nhiều. Chú chịu khổ, nhưng mà lúc nào cũng lo cho Potter, hổng có care đến bản thân mình. Thương chú vì bản thân chú là người rất cô đơn, bị gia đình ruồng bỏ, và gia đình toàn theo phe Ác. Nhớ chú có lần bảo, chú ghét tất cả những người trong gia đình mình. Nhưng mà lúc mình đọc đến đoạn đó, mình cứ nghĩ hoài, có thật chú nghĩ như thế không? Dù có chối bỏ gia đình, mình tin thật lòng không ai muốn thế. Rồi cuối cùng, chú S cũng chết vì bảo vệ người khác. Chết dưới tay chị mình. Cuối cùng, vẫn chưa hiểu được rõ ràng, sau khi chết, linh hồn chú như thế nào (nghĩ hoài hổng ra). Túm lại, rất chi là thương chú Sirius.

Người thứ 3 là người mình hổng thích, nhưng mà thương. Đó là ông thầy tội nghiệp Snape. Bản chất ổng đâu phải xấu. Tiếc là khi đi học, hổng có ai làm bạn thực sự với ổng, thực sự chia sẻ và hiểu cũng như giúp đỡ ổng, nên ổng bị tổn thương. Mình không thích ba của Potter, bởi ổng giỏi nhưng mà ổng hổng tốt với Snape. Yêu mẹ Potter, luôn bảo vệ cho đứa con của người mình yêu, dù chẳng được yêu lại, xem ra ổng cũng rất ...đáng yêu đấy chứ Và bài học mà mình học được ở đây là: cố gắng đừng bao giờ làm tổn thương người khác chỉ vì những trò đùa, những ý thích nhất thời của bản thân mình. Đừng bao giờ dồn người khác vào đường cùng trong tâm hồn họ.

Và một cô bé nhỏ mà mình rất thích. Thích ngay từ lần đầu đọc những lời đầu tiên về bé. Thích hơn nữa khi thấy bé trên phim. Bé Luna Loovegood. Ai bảo bé hâm?!? Mình lại thấy bé vô cùng ngọt ngào, nhân hậu và rất duyên. Một cô bé luôn lạc quan với cuộc sống. Dù có bị mất hết đồ đạc, vẫn không xem đó là điều khó chịu. Cô bé này nhỏ nhưng mà sức mạnh về tinh thần lại lớn. Mình thích Luna nhiều nhiều :)

Wow, xem phim xong có nhiều cảm xúc mới và lạ, nhưng mà không nói ra được. Nhiều thiếu nhi thích Harry Potter, có lẽ là do được phiêu lưu cùng những điều kì thú, được sống trong không khí bạn bè và tự lập, được học nhiều điều hay mà không phải nghe giảng moran, được khuyến khích phát triển bản thân mình.

Cảm ơn Harry Potter nhé :) Mình không tin là câu chuyện về Harry sẽ kết thúc, chỉ là nó sẽ tiếp tục diễn ra ở một nơi nào đó mà chưa ai biết, nơi mà mọi điều kì diệu sẽ còn tiếp tục, nơi mà hi vọng và tình bằng hữu luôn hiện diện. Mình tin thế giới đó là có thật. Chắc mình cũng sắp mad rùi, hihi.

Harry à, phải bay nhé. Thế mới đúng là Harry Potter.

Tháng 9...




Tháng 9 nào cũng thế. Cứ phải tự nhắc suốt, ngày này sinh nhật bé này, bé kia, không được quên đấy nhé. Vì khá nhiều, nên cái bộ nhớ của mình nhớ bậy nhớ bạ, nhớ lung tung. Kể sơ sơ có bé Chiêu, Anh Minh, bé Cún Thế Thiện Vân. Rồi bé Xì Mall dễ thương nữa. Acha, mới vào blog của bé Xì Mall, hix, cuối cùng thì bé ấy cũng "dính chưởng" rùi, thế mà chả nói gì với mình. Nhưng mà hổng thấy giận bé ấy. Chỉ có cảm giác này thui: vui và thật sự thấy yên tâm cho bé ấy rùi. Thật sự thế.

Hổng bít nói lời chúc mừng sinh nhật thế nào. Thui thì hi vọng hổng nói mà mọi người đều hiểu vậy.

Cái hoa thạch thảo ở trên, đặc biệt tặng riêng cho Dế nhỏ. Biết thích hoa thạch thảo mà :)

Lại tung tăng vào blog của bé Mưa. Hix, thích ghê cái bài Dream trên đấy. Nghe xong, nghe đi nghe lại, chỉ một cảm giác hạnh phúc mà thôi :)

Chả hiểu sao, nghe bài này, lại nhớ cả một cánh đồng cúc trắng trong Daisy, lại như thấy cả cái ước mơ về một cửa hàng hoa đầy cúc của mình. Hồi đi học, nói cái này, mấy đứa bảo mình khìn. Nhưng mà qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu năm, vẫn thấy cái ước mơ đó sáng trong mình. Dù có thành hiện thực, không thành hiện thực thì mình vẫn thấy cần giữ những ước mơ đó trong mình, vẹn nguyên. Thế.

Đã có lúc cảm thấy mình như chết đi, để cảm xúc chạy nhảy lung tung, thèm lắm cái tin nhắn reply của một người nào đó. Rồi chỉ là cái tin báo Message failed. Rồi cũng qua cả :) Nhưng hình như cũng đã thấy mình cần một bàn tay thì phải :) Chắc phải nối bước Dế Ù Dễ Thương thui :-D

Lại lang thang và gặp cái ni. Chắc sến :-)
Thêm chút đường cafê có ngọt?

Thêm chút tình, mình có thuộc về nhau?!?...

Yup! Dẹp! ^v^




Aka, không thích làm người ẩm ẩm ương ương nữa. Vứt. Dẹp. Có gì mà suy nghĩ chi cho mệt đầu. Cười lên nhé. Nói "Smile" cái nào :)

Mục tiêu tháng tới:

- Không nói nhảm trên blog nữa

- Không nói chuyện buồn trên blog nữa
Túm lại là ta không có gì để nói trên này?!? Khà :-D



Bỏ hết nhé. Không làm được gì nếu đánh mất cái tâm trong sáng. Thanks, Dad :)



Ngày mai là ngày mới, không biết là nó sẽ là khởi đầu hay kết thúc cho cái số phận điên điên của mình. Nhưng đi rồi mới biết. Thấy trước tất cả thì không còn thú vị. Be brave, lil gil!



Chậc, hi vọng cái anh đó không đẹp trai thì cũng đừng có khó chịu với mình. Ghét những anh vừa xấu vừa xí lắm :-D





Thổi bay nỗi buồn đi. Đón thêm ước mơ nhé :)