Có những điều thật khó nói, cũng chẳng ai bắt phải nói ra, thế mà hôm nay lại muốn nói (dù vẫn thấy dzị dzị 1 tí, hihi)
Chả là hôm trước, gặp bé Dzịt và bé Pu. Chuyện 3 "mụ" gặp nhau, ồn ào quen rồi. Hổng có gì để nói, hén :-d Chả là hôm đó, bạn Pu và bạn MĐ nhận được hai món quà rất chi là cute của bạn Dzịt, chẳng nhân dịp gì. Ừa, chuyện quà cũng không có gì để nói, chỉ là nghĩ thì lại thấy xúc động quá. Há há, đã nói rùi mà, dạo này chẳng hỉu nổi mình. Chẳng thể nói với bé Dzịt rằng, mình mún "chụt" nó 1 cái không phải vì món quà đó, mà mình biết tình cảm của nó dành cho mình và pé Pu.
Uhm, tối ngồi mân mê chú chó, mới nhớ... Nhớ là dù có muốn gặp nhau 8 lắm lắm, nhưng 2 bé chẳng bao giờ bực và giận mình vì lúc nào mình cũng túi bụi với công việc, chẳng sắp xếp được thời gian. Nhớ ra là mình nhiều khi cảm thấy giận bé Pu hay giận bé Dzịt 1 chút vì muốn gặp tụi nó mà hổng được, nhưng cả những lúc đó, bé Dzịt+Pu vẫn chẳng to tiếng với mình. Nhớ là hai đứa lúc nào cũng nhường nhịn mình, nhiều lúc mình rõ ràng là có lỗi, nhưng vì cái đầu ngang bướng nên chẳng bao giờ nói lời xin lỗi, thế mà 2 đứa chẳng bao giờ trách mình. Cứ thế mà cho qua (nhưng mà thiệt là tui biết lỗi rùi, chứ hổng phải cố chấp: được cái này cứu vớt đỡ mấy cái tính xấu của mình). Ừ, cái này có phải là cái người ta gọi là BẠN?
Rồi nhớ cả cái tình cảm xao động đầu... Mình thật sự đã từng thích người ta... Rất thích. Nhưng rồi tối nay cũng chợt nhớ ra, những gì mình thấy, mình nghe chỉ là những gì tốt đẹp, những bài học để sống thế nào cho tốt mà người ấy hay tâm sự cho mọi người nghe. Còn những việc làm cụ thể mà mình thấy người ta làm cho những gì người ta nói hầu như chẳng là gì cả, ngoài việc người ta sống là 1 người tốt. Thế thôi. À, nói tới đây, chắc là có người nói mình "Sói già chê nho xanh", hì hì. Có thể là mình không thấy, chứ không phải người ta không làm. Nhưng thật ra mình thương người ta vì cái gì cơ chứ. Và chợt nhớ ra là những gì người ta đem lại cho mình còn ít hơn 1 cậu bạn chỉ vừa mới quen, vừa mới xa, chứ chưa kể đến đám bạn đã chơi với mình mười mấy năm. Ôi, cái người mà mình yêu thương ấy.... Nhớ ra là mình đã chẳng nghĩ ra điều này khi mình cần nghĩ như vậy. Nhưng cũng nhớ ra là... đã xa lắm rồi. Thế thôi.
Rồi mình cũng nhớ ra còn có một người bạn đã ở bên mình những lúc mình buồn nhất. Đó là lúc mà mình biết mình đã không còn một cơ hội mong manh nào để được ngồi bên cạnh cái người mình yêu thương ấy, để được thấy người ấy cười. Uhm, ít ra hắn đã làm mình đỡ thấy ngột ngạt trong lúc ấy, dù hắn chẳng cố tình mà làm điều đó. Uhm, chính hắn đã ở bên cạnh mình trong lúc khó khăn đó, chứ cũng không phải là người mình mong tin nhắn hằng tuần... Uhm, vậy mà hôm trước, chỉ vì cái cơn mưa vớ vẩn+cơn đói cũng vớ vẩn nốt, mà mình đã vô cũng khó chịu với hắn. Mình quên mất rằng chính lúc này nè, hắn cũng cần những người bạn thật sự bên cạnh, như mình cũng đã từng cần bé Dzịt, bé Pu ở bên cạnh vậy đó. Uhm, mình chưa từng là bạn đúng nghĩa...
*Có những người đã ở bên mình, yêu thương mình một cách tự nhiên, cho nên đôi lúc mình nghĩ đó như là lẽ tất nhiên, là bình thường, mà không bao giờ biểu hiện cho họ biết họ quan trọng đến mức nào, hay thậm chí không hề nhận ra họ đáng được mình yêu thương hơn những người-mình-nghĩ-là-mình-yêu...*
**Có những người vô tình đi qua, nhưng lại cho mình thấy ý nghĩa của cuộc sống nhiều hơn là những người lúc nào cũng nói với mọi người về ý nghĩa thực sự của cuộc đời, của tình yêu và niềm hạnh phúc...**
Có những người...
Có những người...
Và có một người thấy mình cần hiểu về những điều đó, cần nhận ra những điều đó. Quan trọng hơn cả là cần trân trọng những điều đó - những điều không phải ai cũng quan tâm mà nghĩ về nó, hay nghĩ về nó nhưng chưa hề nghĩ mình nên và phải làm gì khi mình đã nhận ra những điều đó.
Và có một người cần thấy cuộc sống này vẫn đẹp biết bao. Khi xung quanh mình vẫn còn những người tốt, rất tốt.
Uhm, cũng là chủ trương "Hãy để yêu thương được nói thành lời", có lẽ mình cũng nên nói mới được.
- Dzịt à, Pu à, chậc chậc, đừng có chửi ta sến sùa nha, mà tao cũng chẳng bị gì hết (hổng ấm đầu cũng hổng có buồn bực gì:-D ), iu hai đứa mày nhiều nhiều.
- Hiệu già, trốn viện mà ra đây nghe lời tui nè (hì hì): tui xin lỗi vì hôm trước đã nổi nóng với ông. Tui cũng thành thực mà cảm ơn ông vì ông là cái thằng bạn đã ở bên tui như tui đã kể ở trên, hì hì. Hết giận nghen. Mà chữa bệnh đi, trốn viện mà cứ than bịnh hoài là sao? Ít bữa tui dzìa ngoài đó, ông có tức giận gì cứ xử, hìhì.
- Cảm ơn Gideon. Xa rồi, nhưng mình vẫn biết ơn bạn. Câu nói trong "**" dành riêng cho bạn. Bản thân bạn đã đáng để cho mình học nhiều rùi.
Uhm, còn nhiều thứ mún nói. Nhưng thui, tui phải giữ lại một chút, để còn giữ lại cái biệt danh "La Sát" của tui, chứ mấy đứa như Chua Cay, anh iu Cùi Bắp hay ATBU nhận hổng ra bạn hiền, hìhì.
Trời mưa, nhưng mình lại thấy chút nắng trong tâm hồn...