HAPPY NEW YEAR!




Hihi, tình hình là hôm nay mới 30/12 thui, nhưng mà Happy New Year trước nè. Cái tính mình, lúc nào cũng lò mò đi sau thiên hạ, nên bi h thử tranh thủ nói "New Year" trước 2 ngày. Hi dzọng mong manh của mình trong năm mới là làm việc nhanh nhẹn và hiệu quả, hè hè.

Ngồi mà ngẫm nghĩ, năm vừa rồi của mình cũng... giống y năm trước (xí hổ quá, huhu), nên quyết định là hổng thèm tổng kết, tổng kiết gì hết. Nhưng điều ước năm mới thì có: ước thì ước đủ thứ hết. Nhưng mà ước muốn lớn nhất của mình bi h là học được gioi giỏi cái tiếng quỷ sứ đó, trước khi mình chuồn. Hixhix, cái tiếng gì đọc quẹo cả lưỡi vẫn đọc sai, cứ bị sư phụ cười hoài, chán chết. Woa, Bụt ui Bụt à, giúp con Bụt nhá :)

Tình hình là năm mới năm me, post một cái gì dzui dzui. Nhưng mà cái truyện nì hơi bị dã man. Ôi, nàng Tiên cá, thần tượng của tui mà như dzậy đó hả?

Sinh nhật 2 đúng 1/1. Năm nay hổng bít tặng gì. Ngượng quá...

Noel Đã Về Rùi




GS đến rồi đó ta. Nếu không có bạn Pu rủ đi chơi từ tuần trước thì cũng chẳng có gì để nhận ra GS đã về SG, hìhì. Nóng và nắng :)

Tối nay thế là mất tiêu buổi party ở Deutsch Zentrum. Giờ này chắc mọi người đã bắt đầu rồi. Cô mình sẽ vừa hát vừa đàn. Bỏ qua cái giây phút đó, cũng tiếc tiếc. Thế là cái điều ước một tháng trước đã không thành sự thật (hix, ước trước 1 tháng mà còn thế).

Thui, nghe bài hát Noel mà mình thích nè, sẽ vui ngay thôi :)

http://www.i-love-wavs.com/ChristmasWavs/O%20Holy%20Night%20-%20Celine%20Dion...

O, Holy night! The stars are brightly shining..

Really miss the thing I have lost

Sang Mùa




Không nhìn vào nỗi sợ hãi có ích gì. Nó vẫn ở đó.

"Không nhìn xuống phía dưới, con sẽ không ngã"

"Sao lại không tin vào bản thân mình? Sao biết mình không làm được"

Ừ, vậy đi.

Chuẩn bị cho một chuyến đi dài. Không luyến tiếc. Mình biết yêu thương đang rất gần, rất gần ...

Trời có sang mùa chưa nhỉ?

Còn ..., hình như đang sang mùa gió :)

Gió không muốn được nhìn thấy. Gió muốn vô hình

Vì Gió muốn được lắng nghe

Top Of The World

Thế là xong. Thế là lại được cái gọi là "Top of the World". Thế là sẽ có thêm nhiều Expert, hehe. Nhưng mà ai cũng biết cái-điều-không-nói-ra-ai-cũng biết là tất cả đều được thêm dầu, mỡ, gia vị xào nấu hầm tùm lum. Hôm nay quá nhiều người vui và hớn hở, khi có tới 4 cái No1. Nhưng mà mình thì cười không nổi. Mình cũng vậy thôi. Tuy "trình" chưa cao, nhưng cũng cook kiếc. Và thấy nỗi lo lại tăng gấp ngàn lần hơn cái lúc đi giải quyết sự cố. Nói chuyện, sư phụ bảo: "Làm đầu bếp giỏi và tiếp theo là tự thưởng thức những món do mình nấu". Đó chính xác là những gì mình lo. Nhưng có ích gì đâu. Cũng giống như cây ngoài gió bão. Một cây thì không thể ngược lại chiều gió. Bởi mình không phải là tùng, là bách.

Hệ quả đầu tiên của nó là mình và sư phụ hình như đã bắt đầu xuất hiện khoảng cách. Mình sợ cái giọng nói chuyện thêm chút châm chọc của sư phụ. Sư phụ đối với mình rất quan trọng, và mỗi lần nghe kiểu nói đó, mình lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Và đã không dám nhìn vào mắt sư phụ nữa. Không biết làm gì. Mình có muốn cook kiếc gì đâu. Và mình là người trực tiếp giải quyết những hậu quả của nó nữa chứ. Làm gì bi h? Chỉ biết chắc một điều, mình và sư phụ sẽ còn khó nói chuyện không e dè như trước trong một thời gian dài.

Mình ghét cái cảm giác khi biết công việc mình được giao là cái đã giao cho người khác nhưng người khác từ chối làm. Mình ghét cái cảm giác biết mình là người đi dọn rác cho người khác. Mình ghét. Rất ghét.

Đã tính suy nghĩ lại, nhưng mình biết đã đến lúc rồi. Mình có thể làm được như mình nghĩ đấy. Vậy thì bước đi, bước thật vững vào. Và không nuối tiếc.

Càng ngày càng thấy mình cứng. Mình cũng ghét cả cái cảm giác này. Mình ghét.

Hoa sữa Sài Gòn lại nở hoa khắp. Đi trên đường nghe mùi hoa sữa, cảm thấy lòng dịu hẳn đi.

Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ

Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương...

Lời Hiền Nhân

"Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác"

(From Mưa's blog)

Gọi




Rã rời....

Phụ thuộc...

Hụt hẫng....

Rơi...

Gọi mãi trong im lặng "..."

Ahhhhhhhh, kệ nó. Đời là cái đinh.

Hehe, lại nhớ cái thời đi học, ba con nhiều chuyện cứ suốt ngày "Đời là cái đinh", hehe. Tự nhiên nhớ.

Giờ mà rảnh rỗi há. Ăn chơi phè phỡn há. Ngồi đọc Conan há, xem anh Bae trong "Bốn vị thần" há, quên hết mấy cái chuyện hồi chiều há, không phải làm việc tối nay há, đời lên tiên, hihi.

Cái miệng ngày càng ăn thô nói cộc, ghét.

Lụa

Nghe Chua Cay bảo, quyển sách này rất nhẹ nhàng. Chưa có dịp đọc, đi ngoài đường thấy một chữ "Lụa" đập vào mắt. Thế là đi, hihi.

Cũng là một câu chuyện bình thường với những người nghĩ nó bình thường, và hình như mình cũng đã nghĩ như vậy trước khi xem đoạn kết. Con người kì lạ thế, dù là thế kỷ nào, dù ở đâu đi nữa, cũng đều giống nhau như thế. Vẫn là những người kiếm tìm hạnh phúc, tình yêu, niềm khao khát ở mãi tận những nơi xa xôi, tìm kiếm chúng ở những con người xa lạ, rồi thì cuối cùng lại nhận ra cái điều mà mình tìm kiếm, chẳng phải từ lâu đã ở bên mình?!?

Cũng thế, những người vợ, dù ở nơi nào, cũng một tính cách ấy. Lúc nào cũng dịu dàng và yêu thương chân thành, không cần đáp lại như thế.

Lại lảm nhảm những điều cũ rích :) Nhưng chẳng hiểu sao, cái đoạn kết ấy, mình muốn một người xem một lần, dĩ nhiên với người mà người ấy thương yêu :) Dù có chuyện gì, mong hai anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau. Nhưng chẳng bít nói thế nào :( Vụng ăn, vụng nói, chán!