Cẩn Thận

Hic, đầu năm hổng mún nói chuyện xui xẻo, nhưng mún nhắc mọi người tí thôi: mọi người chạy xe ngoài đường cẩn thận một tí. Năm hết Tết đến, hình như ai cũng vội vã. Đi đường cứ thấy tai nạn hoài, khiếp. Lên mạng, thấy cô bé Hứa Vỹ Luân xinh đẹp gì đâu á, cũng vừa mất vì tai nạn giao thông, thấy… ghê ghê. Mọi người có vội gì, cũng nhớ để ý đường đi hen. An toàn trên hết, acha. Chấm hết!

Mình nhớ bạn, bạn à. Bạn là người duy nhất bảo mình rằng, bạn muốn thấy mình cười. Là người bạn duy nhất cười với mình khi thấy mình lạnh lùng như băng. Bạn đã làm khối băng trong mình tan chảy rồi, nhưng khi mình biết cười nhiều hơn với cuộc sống, với mọi người xung quanh, thì mình chẳng còn cơ hội cười với bạn. Nhưng bạn có thể thấy mình cười, đúng không, từ thiên đàng? Thi thoảng, khi mình thấy như mình lại sắp đóng băng lại vì một lẽ gì đó, thường là sự cô đơn – như ngày cũ, mình lại nghe đâu đó quanh mình tiếng cười của bạn. Và khuôn mặt bạn khi bạn bảo bạn thích mình cười. Có những điều mình chưa nói với bạn, nhưng bây giờ chắc bạn hiểu cả, nhỉ? Mình yêu bạn, cô bạn nhỏ mãi tuổi lên 9 của mình.

Và mình nhớ, người anh rể chưa bao giờ làm đám cưới. Chỉ cần qua mùa đông, anh sẽ về, anh đã nói thế. Hôm đó, phát bài kiểm tra học kỳ Hóa, một tay cầm một lá thư, một tay cầm con mười tròn trịa duy nhất trong lớp, và khóc ngon lành. Lần đầu tiên khóc trước mặt cái lũ con trai quỷ sứ lớp mình mà chẳng e ngại. Buổi cơm trưa 3 người, mẹ đánh rớt chén cơm. Cả nhà nhìn nhau im lặng. Anh rể mất rồi, hình như mình đã thông báo như thế. Rõ ràng từng chữ. Không giọt nước mắt nào. Cả mẹ, cả ba. Cả mình. Lạnh buốt.

Mọi chuyện cũng trôi qua thôi, như ngày hôm nay sẽ là ngày hôm qua của ngày mai…

Sẽ là như thế…

Thư gửi Mùa Đông

Hôm nay dọn dẹp nhà cửa, bắt gặp cái tờ bản thảo kế hoạch cho năm 2006 của mình viết hồi trước. Hé hé, thiệt là nhục quá. Sao có quá trời thứ mình chưa làm xong, và quá trời thứ mình chưa làm? Trong một năm qua, mình làm cái gì hả trời. Thiệt tình là bó tay cho mày mà, Mùa Đông!

A cha, thế là mình phải thay đổi thôi. Hix, lại nói về cái từ “thay đổi”, Nhớ hồi học Đại Học, học kỳ nào bắt đầu, mình cũng tự nhủ “Phải thay đổi cách học đi thôi”, rùi đâu cũng lại như cũ hết. Và hậu quả thì đã bít rùi, khỏi nhắc lại cho mày thêm đau lòng, Mùa Đông nhé. Cho nên lần này phải thay đổi thật sự nhá. À, hay là tìm từ khác thay cho từ thay đổi đi Mùa Đông, lấy hên, hehe. Nhưng từ này bi giờ, chẳng biết, thôi, không dùng từ “thay đổi” nữa, mình dùng từ “THAY ĐỔI” đi, hihi.

Thiệt tình, nói đi nói lại, mình rầu mình hết sức. Trong khi bạn bè ai cũng phấn đấu làm việc, học hành, mình cứ cà nhỡn, cà nhỡn, thấy…bắt ghét. Ngẫm nghĩ nhiều chiện, lại thấy mình…đáng ghét hơn. Nói chung lại là ĐÁNG GHÉT.

Để xem nào:

- Ông Lý Quang Diệu bảo, với vị thế của Việt Nam, Việt Nam đã phải trở thành nước số một ở khu vực. Việt Nam chứ không phải là Singapore, không phải là Thái Lan hay một nước nào khác. Nhưng thực sự VN mình đang ở đâu? Ổng nói đúng quá, làm mình cảm thấy…nhục hết sức. Thì khoan hãy nói đến ai, trách đến ai, chỉ nói ngay bản thân mình thôi. Có phấn đấu, có chịu cố gắng gì đâu. Thiệt sự là lo sợ với mớ kiến thức tờ lơ, lơ tơ mơ như chùm dây chùm gửi của mình, với kinh nghiệm làm việc là số 0 của mình, hổng biết ít bữa làm sao mà sống, chứ đừng nói đến việc có góp được tí sức nào cho đất nước hay không.

- Hôm kia, mình gặp được một người rất đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ anh ta chẳng có gì đặc biệt cả . Không quá ư là handsome như người mẫu Bình Minh, không thông minh như Einstein (tất nhiên là thế), hổng có cao to như kình ngư Ion Thorpe. Nhưng lần gặp đầu tiên và cuối cùng làm cho mình thật sự choáng váng. Thông minh quá. Cả cởi mở và chân thành. Thực sự choáng. Không phải bởi cái đầu đinh sạch sẽ (mình vốn ghét những anh chàng xịt keo, vuốt vuốt, hihi), không phải bởi ánh mắt cương trực nhưng như cười. Choáng chỉ một lẽ, mình là ai so với anh ta? So với cái tầm anh ta, mình đang đứng ở tầm nào? Vẫn thường thán phục những người có khả năng lãnh đạo giỏi (mấy chị trong U là điển hình), năng nổ, những em học sinh sáng tạo giỏi, nhưng lần này thiệt tình là…. (chẳng lẽ lại nói lại từ “choáng” J). Đã từng gặp nhiều người giỏi, nhưng người tự tin nhưng không tỏ ra quá tự tin về mình, giỏi mà không tỏ ra mình quá giỏi như anh này thì thật là mới gặp lần đầu. Chẳng lẽ gặp người ta mà nói cảm ơn, chứ thiệt ra cũng mún cảm ơn anh lắm lắm. Ít ra thì chính bản thân anh cũng là động lực đánh thức cái tham vọng của em lên một tí. Gõ vào nó khi mà em đã sắp xếp chăn nệm để nó ngủ yên (định cho nó làm bạn với Công chúa ngủ trong rừng lun J). Cảm ơn anh nhiều lắm. Sau khi gặp, anh là người đẹp trai nhất, dễ thương nhất, giỏi nhất đối với Mùa Đông, hihi. Mình thường chỉ khâm phục những con người bình thường như thế.

- Còn gì nữa. Việt Nam gia nhập WTO, nhiều cơ hội nhưng thử thách còn nhiều hơn. Ra biển với con thuyền không đủ lớn. Thị trường chứng khoán sôi động. Khoa học công nghệ trên thế giới biến đổi hằng ngày, và khi VN đã mở rộng cửa, tất nhiên chúng sẽ vào VN. Mình đã biết gì về chúng, có hiểu gì về WTO, về cơ hội, về những thách thức. Về thị trường chứng khoán. Về công nghệ mới. Về con người? Và về môi trường? Về sự phân lớp giàu nghèo đang trở nên rõ rệt?

Mọi thứ biến đổi hằng ngày, còn em thì sao hả Mùa Đông? Chỉ biết nghiến răng căm tức những kẻ bất tài, gây khó khăn cho cuộc sống người dân nghèo lương thiện. Chỉ biết đắm chìm trong những nỗi buồn xưa cũ, và thụ động với mớ kiến thức lơ tơ mơ. Chỉ biết đứng một chỗ và thiết tha trông theo những điều mong manh không bao giờ có thật. Tại sao thế Mùa Đông?

Thôi, nói nhiều nói dai chẳng qua nói dại, ý quên, chẳng qua nói thật, em mà không thay đổi thì em chết chắc Mùa Đông à. Chết chắc đấy.

Cứ là con bé hay cười ngu ngơ ngú ngớ, là con nhỏ nhí nhảnh cá cảnh như bản tính của em, nhưng hãy biết mở mắt to ra mà nhìn cuộc sống trong cơn biến đổi diệu kỳ này. Hãy cứ nghĩ về những người mà em muốn góp một phần sức mình cho họ, nhưng hãy biến những suy nghĩ thành hành động. Họ không cần những kẻ bất tài, chỉ biết nghĩ mà không biết làm, không dám làm như em-hiện-tại, hiểu không? Làm như thế nào thì em phải tự nghĩ, tự phấn đấu thôi. Hãy nỗ lực hết sức mình, chỉ tin vào sức của chính bản thân mình mà phấn đấu, mà làm việc, đừng bao giờ nghĩ mình có thể dựa vào ai đó, cả lúc khó khăn nhất. Đừng bao giờ nghĩ người khác sẽ giúp cho mình phần khó mà mình không làm được. Hiểu không?

Thiết nghĩ em cũng là người dễ thương, nhanh tiếp thu (hé hé), nên chỉ chửi em bí nhiêu thôi, cũng không nên dzùi dzập em quá. Tự em biết mà lo lấy thân mình đi nhé.

P/S: đây là những điều tự kiểm điểm. Không phải là than thân trách phận. Đừng có ai trách nhầm em Mùa Đông, tội nghịp, he’ he’.

Kế hoạch 2 tuần tới: phải khám phá ra “vẻ đẹp ẩn dấu” của môn Xác suất thống kê và các phương pháp xử lý số liệu.

Hồi đi học mình ngán nhất cái này. Làm thì làm vậy thôi, chứ bỏ sách vở ra là không biết gì hết. Vẻ đẹp ẩn dấu, mày ở đâu?

Hihi, đó, lại điên rồi, Mùa Đông.

Thư Gửi Anh

Thư gửi Anh

Anh ơi, có điều này em muốn nói thật to với anh nè: EM – HẾT – THƯƠNG – ANH – RỒI!

Hihi, ngộ nhỉ? Em ra sao thì kệ em, mắc cái chứng chi mà lại hét lên như thế nhỉ? Em cũng chẳng biết mình bị cái chứng gì, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết. Thế thôi.

Em hết thương anh rồi, từ nay em sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu. Vì thế, em sẽ không nhắc với anh rằng anh hãy giữ gìn sức khỏe, hay là phải giữ ấm nữa. Em cũng sẽ không cầu nguyện riêng cho anh được bình an ở một nơi xa xôi nào đó mỗi khi lên chùa nữa. Anh hãy tự lo cho mình nha. Hihi, nói thế thôi, nhưng em biết lúc nào anh cũng biết cách tự chăm sóc mình. Anh là người mạnh mẽ mà. Và lúc nào quanh anh cũng có gia đình và những người bạn tốt. Trước giờ, em biết thế, nhưng lúc nào cũng lo. Bây giờ sẽ không như thế nữa. Bởi em lo thì cũng chẳng được tích sự gì, chỉ tổ làm anh thêm bực mình. Và bởi vì em hết thương anh rồi, nên em sẽ không cảm thấy lo lắng nữa.

Anh biết hông, em đã từng nghĩ em hiểu anh nhiều hơn anh nghĩ. Thế mà cuối cùng em cũng phải thừa nhận với chính bản thân mình, em-chẳng-hiểu-gì-về-anh. Em-nghĩ mình đã thấy một-anh-trầm-lặng-và-cô-đơn trong một-khoảnh-khắc-đêm nào đó. Em-nghĩ… Em-nghĩ rất nhiều về những điều khác nhau, nhưng chẳng cái nào đúng cả, nói ra thật xấu hổ, hihi. Bây giờ nhận ra thì cũng đâu muộn, anh nhỉ? Rằng không có một-anh với một-phút-mong-manh nào cả. Rằng anh luôn là mặt-trời nhỏ mà mọi hoa hướng dương đều quay về phía anh.

Em không muốn là một hoa hướng dương như thế. Hoàn hảo quá. Mạnh mẽ quá. Em chỉ muốn quay trở lại là chính mình, không phải là một bông cỏ dại, chỉ là một cọng-cỏ-vô-danh thôi, nhưng hiện-hữu. Hiện-hữu, vâng, em khao khát thế. Em-đã luôn muốn hiện-hữu trong anh, nhưng bây giờ em lại khao khát mình hiện-hữu trong cuộc sống. Nhỏ nhoi, nhưng thật.

Em từng mơ ước, ừ, ai cũng có thể mơ ước mà, khi người ta đã hai-mươi-bốn-tuổi, về một gia đình bé nhỏ. Em sẽ nấu ăn, còn anh cùng con thì bò lăn ra sàn chơi trò chơi gì đấy, và rồi con sẽ bập bẹ gọi mẹ, vui sướng chỉ cho em xem cái nhà đồ chơi con vừa dựng lên. Cũng có lúc em nghĩ, mình sẽ ở một miền quê nào đấy, em sẽ làm vườn, còn anh thì đang sửa cái xe cho một cô bé học sinh nhỏ bị hư xe trên đường đến trường. Khi có thể, em và anh lại đi từ miền quê này sang miền quê khác chỉ để làm điều gì đó nhỏ nhoi nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc. Hihi, nghe mà sợ quá phải không anh? Không phải ai cũng làm được điều mà người ta muốn. Anh không thể sống như thế. Bởi anh đâu phải người quá bình thường đến thế, đúng hông? Cái ước mơ đó của em, nói ra thiệt xấu hổ, nó giống ước-mơ-bình-thường của những người-quá-bình-thường. Nhưng em cũng chỉ là một con nhỏ quá-đỗi-bình thường… Và người như vậy không thể xứng với anh, anh nhỉ?

Em không còn muốn tự đánh lừa bản thân mình. Em không còn muốn là một cô bé giống Noral Jones ngồi trong đêm và thầm thì: “I don’t miss you at all… I don’t miss you at all”. Em muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Em muốn thoát khỏi hình bóng nụ-cười-của-anh…

Em không muốn ẩn mình trong đêm nữa. Cũng không muốn làm một cọng cỏ không có màu xanh. Em muốn hiện-hữu mà. Em sẽ bước ra ánh nắng ngoài kia, nhưng em sẽ không hướng về phía mà hoa hướng dương hướng về đâu. Em không phải là hoa hướng dương, em chỉ muốn là cỏ! Em sẽ quay lưng về phía mặt-trời-nhỏ. Em sẽ quay lưng về phía anh…

Em sẽ học cách dựa vào chính bản thân mình. Sẽ không dựa vào bờ-vai-anh-mà-em-tưởng-tượng nữa. Em cũng sẽ không khóc vì nhớ anh nữa. Em sẽ không nhớ anh nữa, vì em đã hết thương anh.

Em không muốn tiếp tục thương anh trong niềm vô vọng, để rồi một ngày nào đó, em sẽ oán trách anh, trách anh với lỗi-lầm-của-chính-em. Em muốn dừng lại, để tất cả chỉ còn lại những gì ngọt ngào nhất trong em.

Em sẽ bước ra thềm nắng ngoài kia, sẽ sống hết mình, không như cọng cỏ héo nữa. Em muốn sống như những gì mình suy nghĩ, bước tới phía trước chứ không phải đứng lại, ngoảnh về phía sau chờ một người nào đấy. Em muốn trở lại là mình, là con nhỏ ngốc nghếch, nhí-nhảnh-cá-cảnh, đúng như chính em. Em sẽ chẳng giấu mình nữa.

Và em biết ngày nào đó, em sẽ thấy tim mình rung lên rộn rã khi bắt gặp một ánh mắt lấp lánh của một-ai-đó nhìn em trìu mến. Và em biết sẽ có ngày, em sẽ thấy hạnh phúc tràn đầy với một-ai-đó, sẽ yêu thương người đó đến hết đời dù người đó sẽ giàu hay nghèo, dù người đó khỏe mạnh hay trở nên ốm đau. Một-ai-đó mà em sẽ luôn hãnh diện về anh ấy, về những điều nhỏ nhặt nhưng chân thật nhất của anh ấy. Em sẽ thấy một ngày, phải không anh? Và anh cũng thế, cũng sẽ tiếp tục đi tiếp con đường chông gai nhưng đầy nắng của mình với một ai đó bên cạnh. Xí mê, em lại quên mất rồi, em sẽ không quan tâm về anh nữa đâu, vì em đã hết thương anh rồi.

Thế, là như thế đó. Bởi đối với em mà nói, thương anh là một điều vô cùng quan trọng (dù đối với anh, không là gì cả, bởi anh đâu có thèm quan tâm, nhỉ?). Vì vậy, hết thương anh cũng là quyết định vô cùng quan trọng. Thế nên em viết thư này để nói với anh, em nói nhé: EM – HẾT –THƯƠNG – ANH – RỒI!

P/S:

-Thư này MĐ viết để gửi cho Anh. Những ai không phải là Anh, không còm măng nhé

-Thư này em viết gửi anh. Nhưng cũng không nên còm măng nhé, vì em biết thế nào anh cũng bảo: mừng cho em (hoặc là: mừng cho anh) hihi.

Hai Điều Cần Ghi Nhớ Tuần Này

Bài học thứ 1:

- Đừng có tin những gì mà người ta nói.

- Chỉ tin những gì mình thấy, mình làm, nhé.

Bài học thứ 2:

- Điều 1: Đừng có sợ.

- Điều 2: Đừng có sợ.

- Điều 3: Đã bảo đừng có sợ mà

Hức...Hức...Hức




Tu mấy ngày. Định thần lại tất cả mọi chuyện bằng cái jigsaw puzzle. Thế mà sáng nay, chỉ một cái vung tay vung chân theo cái điệu nhạc Dancing Queen, cái pix chỉ còn vài miếng là xong đã bay vèo từ cái bàn xuống đất, hix hix. Tiếc, tiếc. Lượm, lượm. Đếm, đếm. Đếm hoài vẫn thiếu 3 mảnh. Hổng bít tụi nó đi phiêu diêu ở cái góc nào. Thế là tiêu cái bức tranh sao bản mệnh của tui rồi. Chịu không nổi. Hức...hức...hức...Hix...hix...hix...

Hẹn




HẸN
Composer: Quốc Bảo
Singer: Thủy Tiên
Album: V
Chiều nhẹ thay áo cho tình, tưởng như ai đang nhắc mình
Hò hẹn đi đã lâu rồi, chẳng dành chút hơi ấm cho nhau
Hò hẹn đi đã lâu rồi, mà xa e xa cách lòng
Chiều tàn trên áo em buồn, tình ta có xa xôi không
Anh đang chờ em, hãy ngủ yên vầng mây trắng tan kia
Em đang chờ anh trong bóng dáng tình ngày xưa ngày xưa
Nhắc nhau ta vẫn yêu
Ta còn hẹn nhau mãi nhé
Nhịp tim ta vẫn cứ rung êm
Buồn rầu thay, lúc không còn được như nỗi nhớ buốt tim
Buồn rầu thay, lúc không còn được giận dỗi em khóc bên anh
Hò hẹn đi đã lâu rồi, chiều nay, chiều nay nhé người
Hò hẹn đi đã lâu rồi, tình ta có xa xôi không
Anh đang chờ em, hãy ngủ yên vầng mây trắng tan kia
Em đang chờ anh trong bóng dáng tình ngày xưa…ngày xưa
Nhắc nhau ta vẫn yêu
Ta còn hẹn nhau mãi nhé
Nhịp tim ta vẫn cứ rung êm

Tan Man Ngay...

Chẹp chẹp, lâu rùi mới online buổi sáng.Mà hình như hom nay sinh nhật mình thì phải. Hồi tối nhận sms của bạn Vịt búp mới nhớ, hihi. Vậy thì : HAPPY BIRTHDAY TO ME vậy :-) Vậy mà sáng sớm nay, có con quạ chết tiệt nào đậu bên nhà hàng xóm kêu 3 tiếng rõ to chứ. Chúc mừng sinh nhật kiểu gì kì dzậy trời.

Hom nay rảnh rỗi, ngồi nói nhảm cái. Dạo này chỉnh chu quá, chán :-)

Cái thứ 1: NHỮNG BÔNG HOA THÀNH PHỐ

Mình thích 5 người được bầu chọn lần này. Thích nhất là bạn Ân. Cũng có người không đồng tình, nhưng mình thì hoàn toàn ủng hộ. Thật tình, trong thời buổi này, mọi người có điều kiện sống và học tập nhiều hơn. Nên người giỏi về tài thì nhiều vô số. Nhưng cái tâm, không phải ai cũng có. Những bông hoa thành phố lần này,chỉ là những con người rất bình thường, giản dị, không phải là những kĩ sư, bác sĩ có những nghiên cứu đột phá. Nhưng những gì họ đã cố gắng, không phải ai cũng làm được. Mình chưa được gặp bạn Ân, nhưng những gì báo Tuổi Trẻ viết làm mình tâm phục. Sáng nay, nghe trên đài Đồng Nai, con trai và cháu đích tôn của 1 ông cụ bàn tính và thực hiện hành vi sát hại ông, nhưng không thành, mới thấy những người như Ân mới đáng quý làm sao. Những bông hoa thành phố, chưa được ra ngoài khỏi đất nước mình, nhưng chính những việc mà mọi người cho là hết sức bình thường (hay tầm thường) đó lại là những việc làm thiết thực nhất, yêu thương nhất mà họ dành tặng cho Việt Nam, cho người,cho đời. Bố vẫn nói "Những con thuyền đã ra biển lớn, thì chỉ im lặng chống chọi với sóng to gió lớn và tiến về phía trước. Những con thuyền nhỏ vừa mới ra sông thì hay chê bến đò nhỏ", hihi.

Chuyện thứ 2: BÙI MINH TRÍ

Cái chuyện lỗ hổng bảo mật, chẳng phải chuyện mới, cũng chẳng phải chuyện cũ. Quan điểm của mình vẫn là: Phải chịu trách nhiệm về đúng những việc mình làm. Điều đáng nói ở đây là thầy Bộ Trưởng. Từ trước đến giờ, thầy vẫn là người mình kính trọng, dù chưa được thầy trực tiếp dạy bữa nào. Nhưng qua những gì mình biết, thầy là người có đức có tài. Thế nên, từ trước đến giờ, thầy vẫn là người mà mình rất kính trọng và tin tưởng. Nhưng trong trường hợp này, mình lại thấy một con người khác. Có lẽ chỉ là cách nhìn chủ quan của bản thân mình, nhưng sao lại lại thấy cảm giác thất vọng. Cái ngày 20-11 và ngày 27-11, khác nhau đến vậy, sao thầy có thể nhầm lẫn. Mọi người chia buồn với thầy vào ngày 20-11 khác xa với ngày 27-11 chứ, sao lại viết về cái nỗi đau không có thực của thầy vào ngày 20-11, cái ngày mà mọi chuyện chưa xảy ra, thậm chí có xảy ra thì thiệt tình còn lâu thầy mới biết (mấy cha quản lý mấy cái mạng đó còn lo ăn chơi, chứ lo làm việc cần mẫn thì cái lỗi bảo mật đó, mấy ổng đã fix lâu rùi). Người can trường mới chèo chống con thuyền giờ lại hiện ra như con người yếu đuối, ca ngợi công sức mình bỏ ra và là con người nhạy cảm yếu đuối. Úi trời ơi là thầy. Thiệt tình con buồn quá. Thầy đừng có như vậy nghen thầy.

Chuyện thứ 3:..............

Chuyện thứ 4:..............

Thui, sáng sớm mà nói nhảm, hông tốt, hông tốt. Đi học bài thui.