Is It Real...?




Whenever sang my songs
On the stage, on my own
Whenever said my words
Wishing they would be heard
I saw you smiling at me
Was it real or just my fantasy
You'd always be there in the corner
Of this tiny little bar

My last night here for you
Same old songs, just once more
My last night here with you?
Maybe yes, maybe no
I kind of liked it your your way
How you shyly placed your eyes on me

Oh, did you ever know?
That I had mine on you

*Darling, so there you are
With that look on your face
As if you're never hurt
As if you're never down
Shall I be the one for you
Who pinches you softly but sure
If frown is shown then
I will know that you are no dreamer

So let me come to you
Close as I wanted to be
Close enough for me
To feel your heart beating fast
And stay there as I whisper
How I loved your peaceful eyes on me

Did you ever know
That I had mine on you

Darling, so share with me
Your love if you have enough
Your tears if you're holding back
Or pain if that's what it is
How can I let you know
I'm more than the dress and the voice
Just reach me out then
You will know that you're not dreaming

http://www2.webng.com/jaychun/%28final%20fantasy%29%20eyes%20on%20me.mp3

Dạo này rất chi là kỳ cục, toàn những giấc mơ không đầu không cuối, nhưng lại đem lại cảm giác bất ổn ghê lun.

Thế nhưng cái bài hát này, lúc nào cũng làm mình thấy dễ chịu. So nice :)

Ước chi mọi thứ trở nên nhẹ nhàng như thế này, dễ thương như thế này:

"I saw you smiling at me. Was it real or just my fantasy...?" :)

Mình ước mình có thể nói ra dễ dàng, để mấy ngày nay không phải cứ ấm a ấm ức trong lòng.

Mình ước...

:)

Tức

Chiều nay đọc 1 cái blog entry. Nói chung, hổng phải chuyện của mình (nên hổng có liên quan đến mình), nhưng mà thấy tưng tức. Không, nói thẳng ra là tức. Định nói vài câu ở đó, nhưng mừa hổng được. Lấy câu "dĩ hòa vi quý" làm đầu. Nhưng mừa TỨC. Nên phí 1 cái blog entry vậy.

Qua blog Eastboy, xả tức.

Xong, hết tức.

Xong, post entry.

Xong.

My fairy tale...




Nằm mơ. Thấy mình lạc vào câu chuyện "Chuyện dài bất tận". Thấy mình là "Không-ai", không là nhân vật nào trong câu chuyện đó, chỉ đứng một bên mà nhìn. Thế rồi chẳng bít câu chuyện dẫn dắt thế nào mà lại đưa mình về cái thị xã bé nhỏ đó, với những sinh hoạt hằng ngày đã diễn ra. Còn cái ngôi-nhà-chuyển-hướng nữa... Rồi nhận thấy một-cách-rõ-ràng cái cảm giác đau-mà-không-đau khi nghĩ mình không thể yêu thương được nữa...

Nếu không nhờ con kiến khỉ gió thì chắc sẽ còn tiếp tục nghẹt tim với cuộc phiêu lưu đó :)

Tỉnh giấc, vẫn còn thấy buôn buốt ở Không-Đâu...

Tối nay, chắc phải cất kỹ cuốn sách này đi thôi... Ôi, câu chuyện cổ tích của tui...

Tại sao sau khi đã hiểu ra nhiều chuyện trong cuốn sách đó, mình vẫn chưa bỏ được những cái sợ hãi không đâu vào đâu. Chưa được rồi.

Những Điều Trông Thấy...

Vẫn là cái tật hay thích nghĩ theo nghĩa "tiêu cực" của mình. Nói trước, đừng có đọc...

Hôm trước nghe bạn chửi 1 câu, thấy chí lí: "Bận thì tốt, nhưng lúc nào cũng bận là dốt". Thế nên quyết định: Chuồn là thượng sách. Aka, nghĩ thông suốt lắm rùi. Thế mà, chiều nay lại thấy ngập ngừng...

Chả là đi qua con đường kia, thấy có hai ông Thần Tài to to xinh xinh ngồi bên lề đường, thấy ngộ nghĩnh. Rồi cuối cùng là phát hiện ra một anh ngồi hơi xa lặng lẽ... Chợt nghĩ, một ngày anh ấy sẽ bán được bao nhiêu cái như vậy... Rồi sống làm sao...

Mình có nguy cơ thế không nhỉ? Hihi, ... Cái này là ngập ngừng, chứ không phải là tiếc... Mình vẫn thường chọn đường khó (nói toẹc ra là sai đường) như mọi người hay bảo (còn mình thì chẳng chắc, bởi có đi những đường kia đâu mà bít :) )...

Đoàn biểu tình đó không giải tán nhanh như mình tưởng, mà càng ngày càng đông... Mình chẳng quan tâm đến cái khía cạnh chính trị gì cả, ai mún mượn dân để "chơi" nhau, ôi kệ. Chỉ thấy xon xót ở trong lòng 1 ít nè, cứ như là lấy bông lau mà xát nhè nhẹ vậy... Cuộc sống của dân mình còn khổ quá...

Chiều nay, chả thấy nhẹ nhàng tí nào. Chả đầu chả cuối... nói nhảm vậy thôi...

Tiếc...




Image

Có một người thường hay hỏi tui: "Từ trước đến giờ, có tiếc nuối diều gì không?". Tui thường trả lời là không. Không tiếc gì đâu. Bởi có tiếc cũng rứa, không tiếc cũng rứa, khứa khứa . Nhưng muh dạo này tui lại cảm thấy tiên tiếc, hông, chính xác là tiếc lắm lắm.

Tui tiếc vì tui đã không học Đại học cho nó nghiêm chỉnh. Vừa học vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa ham chơi+ham ngủ nữa. Tại khả năng có hạn thui, nên chỉ có thể làm tốt một thứ (hoặc học hoặc chơi). Nhưng muh tui làm cả hai, à không, cả 3: học, chơi và ngủ, theo thứ tự mức độ tăng dần, hix hix. Thế nên hậu quả thiệt là bê bết. Cho nên bi h, dù tui mún học cái trường nì lắm lắm, nhưng tui không đủ cả cái ability với cả cái money để học. Money thì hổng có chắc rùi (vô sản hoàn toàn). Còn ability thì tui đào đâu ra cái Honor Degree hở?!? Cho nên tui mới nói, tui bực tui ghê lắm. Càng nghĩ càng bực. Không nghĩ cũng thấy bực. Bởi dạo này nó ở trong cái đầu của tui suốt thui.

Thiệt sự rất tiếc...

Tag huh?




Dạo này vẫn thế. Trời vẫn mưa về chiều, ủ dột. Người thì vẫn thế, vẫn ẩm ẩm và ương ương khó chịu. Nói chung trời có thể thay đổi, còn người thì không….

Ngón tay lại nổi đốm trắng trong móng có tên “Buồn”, hix, hổng biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Hihi, hi vọng là đừng lâm ly bi đát quá. Dạo này tim hơi bị yếu

Tưởng đâu dung nhan đã tàn tạ sau cú ăn xút vào mặt. Thế mà nó cũng thương tình mà lành rất nhanh, cái vết bỏng ấy. Chỉ còn tí thẹo thui, hi vọng sẽ hết sớm…

Khám bệnh định kỳ. Sụt mất nửa ký chỉ trong hai tuần. Lại sụt ký…

Mò lên blog, thấy cái gì mà tag rồi taged tùm lum. Nói chung là không thích cái trò này mấy. May mà mình cũng không nhiều friends nên cái dzụ tag tiếc này đỡ phần phức tạp. Vẫn không thể hình dung ra, nếu bị một đứa tag, rồi ngồi lom khom gõ gõ “trả nợ”, rồi hai ngày sau lại bị một đứa khác tag, chẳng lẽ lại tiếp tục “khoe” về mình? Không ổn, không ổn. Lại nhớ cái hồi học lớp 5, nhận được 1 tờ giấy kẹp trên cánh cổng sắt nhà mình, đại loại trong đó viết là “hãy sao bức thư này thành n bản, gửi cho n người, nếu không bạn sẽ gặp tai họa khủng khiếp không ngờ”. Nhớ là khoảng ba mấy bốn mươi bản á. Bịnh thiệt. Vậy mà cũng có đưa lom khom ngồi viết (cái đứa đó là cái đứa chủ nhân blog này nè ) Nhưng mà thiệt tình là chẳng có ai để gửi. Người đầu tiên được gửi là cô của mình, hì hì, bị giáo huấn cho một trận nên cái đầu cũng thông suốt một tí . A ka, nói chung là cái đó cũng tương tự như cái dzụ tag tiếc này (dù về khoản "nguyền rủa" thì có khác nhau). Túm lại là đối với cá nhân tui, tui thấy mình có những lý do chính đáng sau đây để không tự thú khi tui bị tag:

- Nếu tui viết xong, tui lại phải đi tag 7 đứa bạn khác của tui. Nếu tụi nó không thích tag (như tui) hoặc tụi nó bận không ngó ngàng đến cái blog, vậy tụi nó sẽ bị “nguyền rủa”? Ui, tui mà mong bạn tui gặp những điều như vậy hả?

- Tui không có gì thú vị để tự khai báo. Nói chung nếu tui khai báo, thì một là nó rất nhàm chán, hai là mọi người đều biết, vậy “khai báo” làm cái chi?

- Bạn tui hổng hỉu tui đến nỗi tui phải tự nói về bản thân mình cho mọi người biết? Không cần. Tui có những người bạn hỉu tui, còn những người không hỉu tui, thích thì đi mà tìm hiểu (ngồi đó chờ sung sao được?), không thích thì cứ nghĩ về tui thế nào cũng được. I can’t change other’ mind, hehe, and even have no intention to do that, hé hé

- Thú vui “tao nhã” của tui là khám phá những điều hay ở những người xung quanh mình day by day, hà hà (ai ở xung quanh tui thì dè chừng kẻo bị tui tia nha), và tui nghĩ mọi người cũng vậy. Nói ra mất hay.

- Những cái tự thú tui đã đọc, theo cá nhân tui nghĩ, cũng chỉ là những ...

Nói chung, it’s just a game, some like it and some don’t. I really don’t take it so serious. But that’s all I wanna say. That’s all. Hate me for that? It’s up to U. ‘Cause I’m a Turkey cock, hehe

Is there anyone that can tell all about themselves in just 7 things, especially what are deeply inside the “inside” of them…?

Who can bring her smile, his misery, his loneliness in just 7 things?

Who can call out the name of her one-way-lover in those 7 things?

Who can draw all her memories in just 7 things?

Who can…?

And who can…?

Haven’t read any sentences ‘bout their Mum, and their Dad, and their beloved home…

It’s regret…

Oh, stop, stupid talkative girl. Forget it…