Chiều nay vào blog của bé Lẳng, thấy bé vẫn ngây thơ, dễ thương và lãng mạn như ngày nào. Mừng ghê. Ít ra trong đám bạn của mình, còn có 1 con nhỏ lạ lùng như thế, dễ thương như thế. Tự dưng nhìn lại, thấy cái gọi là lãng mạn của mình đã trôi tuột đâu mất 8, 9+1/2 phần. Và cũng tự dưng, thấy cái mặt trống trải lạ (cái này chắc hổng ai hiểu, hihi). Có chút gì hình như là tiếc nuối thì phải, cũng chẳng biết.
Đi ngang qua khúc đường LTK trước nhà hàng NL, nghe hương hoa lài bay trong gió. Lạ, giữa Sài Gòn ồn ào bụi bặm, sao lại chẳng thấy bực mình với cái hương khi nồng nàn khi thoang thoảng đó. Dạo qua dạo lại 3, 4 lần, cái mùi hoa vẫn không bay mất. Cũng chẳng bít nó ở đâu. Thấy nhơ nhớ cái hàng rào hoa nhài nhà cũ ở Ngã Năm, nhơ nhớ cái xóm nhỏ yên bình giữa lòng thị xã. Nhớ thì nhớ vậy thôi, chứ giờ tìm lại, cũng chẳng còn mấy người quen. Cũng chẳng thể chạy từ nhà này sang nhà khác tìm cái này lấy cái kia như hồi đó cả xóm mình làm. Chẳng coi ai như người ngoài nhà, thế mà hay. Nhớ cả cái cây quỳnh ngay góc nhà, mỗi mùa nở hoa, cả mấy nhà thao thức để mà mong ngóng. Cái nếp đơn giản thế mà khó quên đến lạ...
Mà lạ nhỉ, dạo này lại thấy nhớ cái xóm nhỏ ấy rất nhiều. Nhớ, cũng chẳng hiểu vì sao mình nhớ, và mình nhớ cái gì ở đó. Có phải vì vậy mà sáng nào cũng chạy đến hẻm 432 NK, chỉ để ngồi ăn sáng với 1 tô hủ tiếu Nam vang-không-đúng-điệu. Ở đó có hai vợ chồng bán quán, lúc khách vơi cũng như lúc đông người, lúc nào cũng lịch thiệp, ân cần với từng người khách. Có hai đứa nhóc sáng nào đi học cũng chào hai cô chú đi học, dù chắc cũng chẳng phải người nhà (điều này quả thiệt là lạ ở Sài Gòn), có hai chị em sáng đi học bằng xe hơi mặt lạnh như tiền... tất cả, diễn ra ở con hẻm nhỏ cũng yên tĩnh giữa lòng thành phố như cái xóm nhỏ trong ký ức của mình...
Lại nhớ, ừ, rồi lại nhớ cái câu nói phũ phàng: "Nhớ làm gì cái ngày hôm qua"...
Chợt muốn bật gọi tên một ai đó, là ai đó....
2 nhận xét:
Hồi đó, chảng dám cho tụi bi măm măm, có gì gọi là đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm đâu,hihi
Ta chợt nhớ những miếng ổi vừa giòn vừa ngọt của mi hồi xưa wa,
Đăng nhận xét