E.M.P.T.Y DAY




Buồn nhỉ? Cuối cùng thì một số điều mà mình tin tưởng cũng rơi rụng cả- lại như những mảng vôi sữa rơi khỏi bức tường rêu phong cũ kĩ. Ngỡ ngàng.

Lâu rồi, mới thấy đôi mắt mình có cảm giác cay cay.

Có thật là, càng ngày phải trở nên khôn ngoan hơn? Nhưng tại sao phải thế?!? Lại muốn cười. Ngộ. Nhưng mà thật sự muốn nhìn thẳng vào họ mà cười. Thế là cuối cùng, cũng thấy cả rồi. Buồn. Nhưng nhẹ nhõm.

Có thật không em?!?

Nghĩ nhiều, làm nhiều. Và nói ít. Chắc chắn phải thế thôi. Có còn cười không nhỉ?!?

Cuộc sống phức tạp. Nhưng sao lại phải sống không như bản thân mình?!? Mặc. Vẫn sống theo đúng là mình thôi. Cứ cười nếu muốn cười. Thế, em nhé. Là do mình chọn mà.

Nghe được một giọng nói, cảm thấy lòng bớt bộn bề. Nhưng tại sao lại có thể nhận ra mình ngay khi lúc nào cũng chê mình cái này cái nọ?!? Con người thật khó đoán, hix. Chẳng lẽ cái giọng của mình ngày càng trở nên the thé, đanh đá, chanh chua?!? Ặc ặc, nghĩ đến đó là đã hix hix hix

Ui, loay hoay mãi cũng chẳng bít bắt đầu từ đâu. Bắt đầu thấy nhớ sư phụ rồi. Sư phụ mau về đi. Dạy và chơi với con chứ. Ở nhà buồn chết được, sư phụ ơi.

3 nhận xét:

Mưa nói...

..

hy nói...

em iu tro* ne^n fu*c tap tu luc' neo` the' ha? em iu dang nho su fo neo the ;) Live as the way you are for pleasure! Wish all best things to you hen' !

Minh Hoàng nói...

Hựm đã...Sư phụ đang đi với sư mẫu rồi. Con tạm xoay xở nhé :D ...

Đăng nhận xét