
Ông trời hôm nay ổng khóc suốt ngày. Được nghỉ ở nhà, nên thấy thảnh thơi chi lạ . Người cứ thấy nhẹ nhàng, cái cảm giác như ngày xưa mỗi lần trời mưa. Là vì hổng phải ra đường, hổng phải sợ đi kẹt đường, rồi nước ngập, hihi.
Rồi lại nhớ ngày xưa . Nhưng không phải là mùa đông, mà nhớ bếp lửa quê ngày tết. Nghe như có tiếng "bụp bụp" "xèo xèo" của bếp củi, nghe như mùi nhựa củi hăng hăng, cả cái mùi tro ủ lửa nữa.
Nhâm nhi tách trà ướp nhài, lắng nghe 1 bài hát nhẹ nhàng từ cái máy tính văng vẳng, nghe lòng nhẹ nhàng, tim mình như chợt mềm ra...
Và rồi khi anh đứng đó đứng lặng yên trước sân nhà em
Bỗng nghe lòng yếu đuối thế kia
Nếu anh bỗng thấy em đứng đầu ngõ nơi cây hoa đang trổ bông ngày Tết, có thể nào có 1 phút "bỗng nghe lòng yếu đuối thế kia"? Hihi, just imagine
Còn một tháng nữa là giỗ nội...
Có những khi buồn em ngồi đây em hát
Ru những nỗi đau ngủ yên
Mây trắng bay về tựa như mây là anh đó
Luôn ở bên em từng đêm
Và dù xa nhau như thế nhưng yêu thương vẫn còn đó
Vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim
Và dù đêm kia có mấy em vẫn luôn vẫn chờ anh mãi thôi
Mãi mãi chỉ anh mà thôi
Có những khi buồn ta giận nhau em khóc
Chẳng nói với nhau một câu
Mây trắng bay về tựa như mây cũng đang khócl
Đêm vắng mây trôi về đâu
Và rồi khi anh đứng đó đứng lặng yên trước sân nhà em
Bỗng nghe lòng yếu đuối thế kia
Và dù giận anh có mấy em vẫn luôn vẫn chờ anh mãi thôi
Mãi mãi chỉ anh mà thôi
ĐK:
Và dẫu có vui buồn mỗi đêm em thầm ước
Bởi vì em mãi luôn cần anh
Và dẫu lỡ mai này ta có không còn nhau nữa
Nhưng lòng ta mãi luôn nhớ nhau
P/S: Mới nhận được tin ba của Đức TP mất. Vững vàng bạn nhé
0 nhận xét:
Đăng nhận xét