Những con đường lầy lội sau mưa
Bàn chân đi, dấu chân thì ở lại
Cũng là hoa, sao gọi buồn hoa dại
Những bông vàng, bông tím mong manh
Ừ, cũng là hoa, nhưng lại chẳng được người ta gọi bằng tên của mình, chỉ muôn đời mang tên chung: Hoa dại. Chẳng ai ươm trồng, chăm bón vẫn cứ tự mình mọc, tự mình lớn lên, tự mình khoe sắc tỏa hương với đất với trời. Chẳng cần ai màng, vẫn cứ vươn lên.
Trong đời, không phải lúc nào con người cũng được cái vô tư, cái mạnh mẽ, cái hoang dại của Hoa Dại.
Nổi bật:
Vươn ra từ đá:
Nghệ sĩ Saxophone:
Cùng khoe sắc:
Hoa này có tên: Coquelicot
Ngóng trông:
Dốc hết sức đưa con bay cùng Gió, mẹ ở lại trơ trọi thế này:
Dạo này hình như không được bình thường. Chỉ lên mạng để gửi mail, lang thang tìm hoa thôi. Chả hiểu mắc cái chứng gì Chắc sau này cái blog này chỉ có nhạc, hoa và các địa điểm lang thang thôi, hihi.
Note 1: Thích cái bản nhạc trên, nhưng không chắc nó có tên Wild Flower
Note 2: Đoạn thơ ở đầu đầu+tất cả các pix, lấy từ search result của Google.
Haiz, thế là thoát khỏi cái gọi là HỌP. 3 tuần liên tiếp, ngày nào cũng ở trong 1 cái phòng nho nhỏ, mịt mù khói thuốc và nhiệt độ đâu chừng 170C. Cho nên, không cần phải nói nhiều cũng đủ biết hôm nay ta thoải mái như thía lào, dù còn nhiều file fiếc ta phải làm, nhưng mà có hề chi. Hế hế, đời ta thoát khỏi kiếp nạn nì rùi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét