
Ai hiểu theo tiếng Anh hay muốn xuyên tạc theo tiếng Việt đều đúng cả.
Ôi, xấu hổ quá đi mất. Hôm nay “chuyện tình yêu” của mình và nhỏ Diệp đã bị lộ mất rồi. Nói hôm nay mới bị lộ, chứ cả phòng ai mà không biết, lộ là lộ với chị trưởng phòng thui. Hì hì, thế là từ nay không còn được tự do iu đương nữa rùi, Diệp nhỉ? Có buồn hông :-D ? Tui cứ tưởng bạn này với tui bị chửi một trận ra trò rùi chứ, ai dè chị lại ôm bụng cười nắc nẻ. Là seo, tui hổng hỉu, hihi. Mà tui suy diễn là do anh chàng hai đứa mình cùng iuuuuuuuuuu quá “tiệt dzời” nên chỉ tha chết cho hai đứa mình. Không biết có phải không nữa. Lúc về, tui quên bàn với bạn này, không biết hai đứa mình có nên tiếp tục iu ảnh hông ta?
Hix hix, mình lại ốm nữa rồi. Mấy hôm nay cứ hắt xì hơi liên tục, cứ nghĩ ai thương ai nhớ đến mình chứ (hehe), ai dè là chuẩn bị ốm (nhục quá là nhục). Aaaaaaaaa, bực mình. Trờiiiiiiiiiiiiii ơi, cho con hết bệnh đi mà, ha! Không hết liền thì hết sớm sớm cũng được, ha!
Vịt điên, tha chết cho tao. Hôm qua đã hứa sẽ gửi nhạc cho mày, thế mà lúc tối mệt quá, không thể lục lọi trong cái đống nhạc lộn xộn được. Mà có lục thì cũng “dzô ích”, ôi, khu vườn âm nhạc héo tàn của tui, huhu. Lúc chiều, nhớ ra cái bài này, lâu lâu nghe dân ca xả xì trét nhé. Nếu chinh phục được mấy anh sếp nước ngoài của mày bằng nhạc dân ca Việt Nam tao gửi (chảnh chưa) thì nhớ mà khao tao nhé.
À, ở dưới là tí tẹo cảm xúc trong ngày của tui, mọi người bỏ qua, không cần phải đọc, nhé.
http://programmingschool.net/music/beodat.wma
Chiều nay, lúc xe qua cầu SG, không có việc gì làm nên ngắm sông chơi. Nhìn thấy từng đám lục bình trôi dưới mưa, tự dưng nhớ cái bài hát này này:
Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi
Anh ơi, em vẫn đợi ...
Lại thấy thương da diết cái khúc sông quê sau nhà nội. Cái khúc sông này, ngày đó, chiều chiều, trâu bò trong xóm được dắt ra tắm sau một ngày được thả trên đồi. Cái con sông cả ngày trôi lững lờ, chiều đến lại rộn rã tiếng nói, tiếng cười. Người vừa tắm trâu vừa trò chuyện, đám con trai thì tụ tập thi ai bơi nhanh nhất, con gái thì rửa rau cho lợn, đám con nít thì bắt chuồn chuồn cắn rốn tập bơi. Hi hi, hồi đó, mình cũng đã mém chết đuối vì cái trò này. Khoái bơi lắm, thế nhưng sau lần chuồn chuồn cắn rốn+trên 3 lần chú Sáu tập cho bơi mà vẫn…chìm như thường, con nhỏ tui bỏ luôn ý định bơi thi với mấy đứa con trai (đúng là chưa học bò đã mơ tập chạy, hixhix). Chỉ còn biết lội nước ven bờ bắt mấy con cá màu thôi. Nhớ cả những buổi trưa trốn ngủ trưa đi chơi. Con sông lấp lánh ánh nắng đẹp vô cùng, nhưng buồn. Không gì buồn bằng sông buổi trưa, rừng núi lúc hoàng hôn và biển lúc trời sập tối, đúng không?!?
Nước càng ngày càng cạn. Bờ cứ bồi mãi mà sao không thấy bên nào lở. Cuối cùng bây giờ lòng sông chỉ còn ít nước. Đời sống khấm khá, đàn trâu bò trong xóm cũng ít đi nhiều. Lũ trẻ ngày xưa, phần nhiều đã có vợ có chồng, lớp đi làm ăn xa. Con nít bây giờ được lo cho học hành nhiều hơn. Bến sông quê buổi chiều chỉ còn vài người chăn trâu bò thuê lặng lẽ tăm cho lũ trâu bò. Đã lâu rồi, sông vắng hẳn tiếng cười. Có ai nhận ra không nhỉ?...
Tối qua, mình lại mơ thấy nội. Mỗi lần sốt, mình vẫn thế. Cảm thấy lòng dạ thật yên bình, thanh thản. Nhưng không được như thế nữa biết chưa? Ích kỷ. Mẹ đã dặn, đừng có như thế. Để ông có thể yên lòng mà lên thiên đường. Ừ, mình hư quá. Bao giờ mới có thể làm ông yên lòng về mình được nhỉ?