
Hôm qua, chị Chi Anh và anh Y Linh đã trở về từ Anh. Cả nhà ai cũng vui. Nhất là bà. Ôi, nhìn bà cứ lóng nga lóng ngóng, mắt cười long lanh, thật cứ như con nít được quà í. Nhanh thật, mới đó mà đã một năm rồi. Tình yêu làm con người ta thay đổi ghê gớm thật. Ngày trước, bà chị mình là chúa bon chen, lúc nào cũng nỗ lực để thành công trong mọi chuyện. Thế mà bây giờ vì tình yêu lại bỏ không học tiếp lên, để về với chồng cơ đấy. Đấy, nhìn người ta mà phấn đấu nhá. Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất, nhất định phải thành công, không được thất bại đấy. Úi, nhưng cũng đã mất hết 1/5 thời gian rồi mà sao “cá lặn chim trời” thế này hả trời? A’aaaaaaaaaa, đáng ghét.
Ham vui, nhưng không quên kế hoạch của mình. Dạo này, tự dưng lại muốn nhìn nhiều thứ xung quanh mình, nhìn thật rõ. Chẳng hiểu mình mắc cái bệnh gì.
4h chiều, nhà sách A., CMT8: đứng ở cửa ra vào. Bên trong, trẻ con đông ơi là đông. Dù tựu trường cũng đã lâu rồi, nhưng mấy em vẫn được bố mẹ dẫn đi sắm sửa rất nhiều. Nhìn ra ngoài, vẫn còn nhiều em nhỏ bán vé số dạo. Để ý thì có thể nhiều em đứng nhìn vào với ánh mắt khao khát thấy rõ. Lấy hết can đảm, mạnh dạn làm quen với một em, dắt vào nhà sách. Biết ngay là anh bảo vệ sẽ không cho vào. Nhưng anh có quyền gì mà cấm chứ. Tui hổng dễ ăn hiếp đâu à nha (nói thì nói vậy, chứ hổng hiểu sao, dù không làm điều gì xấu, miệng thì nói cứng với thằng chả mà hai chân tui run cầm cập). Cuối cùng thì cũng thắng. Nhưng hình như cảm thấy điều gì đổ vỡ bên trong. Chẳng lẽ sự công bằng, tôn trọng chỉ thực sự dành cho những người có tiền?!? Cũng chua chát nhận ra rằng, sẽ còn nhiều nhiều ước mơ đẹp của nhiều em nhỏ mưu sinh đường phố không bao giờ có thể trở thành hiện thực.
7h, quán nhậu B đường L.V.S: chưa hẳn đã tới giờ đắt khách nhất, nhưng quán nhậu cũng đã kín chỗ. Tìm một bàn trong góc khuất. Mùi đồ ăn, thức uống pha lẫn mùi khói thuốc; tiếng chạm ly, hô hào, lộn xộn đến nhức đầu. Người lớn trò chuyện rôm rả, trẻ con ngồi hóng chuyện hoặc chạy lăng quăng khắp nơi. Trẻ con vào quán nhậu hoài có ảnh hưởng gì không nhỉ? Bố mẹ có nghĩ đến điều này không ta? Mình thật sự cũng không biết…
8h35, góc đường C. Quận 1: đứng ngay góc đường, yên lặng nhìn mọi người qua lại, tự dưng lại thấy yêu cái thành phố tấp nập, bận bịu, hối hả này. Tối nay là tối thứ 7, hà tất mọi người phải vội vã như thế? Ừ, mà cái thành phố này, có lúc nào lại không hối hả. Chợt thèm đến nao lòng buổi tối đi xe đạp lòng vòng quanh cái thị xã bé nhỏ quê mình.
Một vụ va quẹt nhỏ, người ta lại lớn tiếng, xông vào đánh nhau. Ngay chỗ mình đứng. Hổng hỉu sao lúc đó không sợ tí nào, lại đứng quan sát mà vẫn không thể trả lời câu hỏi của mình: “Người ta làm thế để làm gì nhỉ?”
10h5: góc cua triển lãm H.V.T: bà lão ngày ngày bán đậu phộng rang sửa soạn ra về. Ghé vào, gặp ánh mắt bà mừng rỡ. Bà đã 89 tuổi, hằng ngày vẫn khoác tấm áo mưa cho đỡ gió, ngồi ở góc đường bán vài thứ linh tinh. Bà chỉ có một người con duy nhất, cả hai vợ chồng họ mất, để lại cho bà một đứa cháu bị bệnh tâm thần năm nay đã ba mấy tuổi. Đó là lý do tối nào bà cũng ngồi ở đây. Lại xót khi nhớ về những ly bia tràn lan lúc nãy. Buồn.
Viết blog này trong lúc suy nghĩ lan man. Lộn xộn, chẳng nên vần điệu. Có ai đó, nếu đọc blog này, xin đừng có ý nghĩ, con nhỏ này bày đặt ra giọng người tốt, đạo đức giả, hay chi chi do.. Cũng chỉ là những ghi nhận từ một chuyến lang thang. Vậy thôi.
Tôi có một ước mơ, đối với nhiều người là khá vớ vẩn, nhưng hiện tại đó là ước mơ lớn nhất cuộc đời tôi. Và ước mơ đó gắn với những con người ngày hôm nay tôi gặp…….
10 nhận xét:
Unfortunately, that is life.
Đọc xong blog... chợt như bắt gặp 1 thứ gì đó quen thuộc... nhoẻn miệng... mỉm cười... thầm nghĩ "thú vị thật"... ^^
Ra't da'ng suy nga~m...
Di an thit trau deeeeeee
Laâu lâu tấy vợ cũ như thế cũng thú vị hen, nhưng cứ thik thì cứ làm ... nhiều ngườicòn thói wen ống hình thức,,,và đôi khi đứngdậy "đấu tranh" cũng chẳng hiểu vì lẽ gì...
Lạ ghê! Đọc lung tung trong cái blog này, thấy có nhiều dòng, đúng là mày. Nhưng cũng có nhiều thứ quá lạ, ko biết có phải mình nhận nhầm người ko?
Thời gian đi qua, và con người ta có nhiều thay đổi thật, thật thay đổi, đến nhiều khi ngỡ ngàng, "có phải người mình quen đây ko?". :D
Dạo này trời mưa nhiều đấy! Ảnh hưởng bão mà. Đừng có thấy mưa là khóc lóc om sòm. Xấu hổ quá đi!... Mưa hôm này khác mưa ngày xưa rồi. Đừng có đứng dưới một mùa đông khác, mà khóc hoài cho mùa đông cũ như thế! Đồng hồ nào cũng phải chạy, thời gian nào cũng phải qua. "Ngay cả giọt nước mắt cũng khác xưa rồi". He... he... Đố mày đó là bài hát nào.... (Chết, mình hơi ngốc thật, đáng lẽ phải đố khó hơn :(.
định comment /:) , but có nhiều người quá rồi, tôi không nên dành 1 chỗ của những ng` hay đi bên em mà xua nịnh, mình trở thành kẻ thừa ;)
@Cho^ng cũ: Ừ, em vo^'n cứng đầu mà. Nói là sẽ làm đấy :-D
@Kim chi HQ: Ngốc à, phải đổi khác chứ. Ví như mày đấy, bây giờ đã bớt ngốc so với ngày xưa :-P. Mà mày đừng có vu oan cho tao, có bao giờ thấy tao khóc chưA? Có chong iu làm chung day :-)
Đang muon hat cai bai ay day: Nhung con duong vang anh da hoa bien rong song sau :-(
@Gà: danh chit' mi gio. Cai gi ma thua ha? Da chang bao voi mi la mi chang bao gio la nguoi-khong-la-gi voi ta ma. Nho khong? Con nua, dam goi ta la "em" co day. Bao gan nhi? :-P
@Kim chi HQ: Ngốc xít, tao đang định "tính sổ" voi mày đấy. Seo teo không add đươc mày dzô cái Friendlist của teo?
Con khùng kia, mày vẫn ko chịu add vào cái FriendList à? Bùn wé đi!...
Đăng nhận xét