Đêm Màu Xanh




Lâu lắm rồi mới thức khuya thế này. Không khí của trời đất lúc nửa đêm về sáng thật dễ chịu. Không khói bụi. Không tiếng người la hét. Thảng hoặc có tiếng xe dòn dã chạy rồi xa dần, xa dần. Cứ tưởng chỉ còn mình chiếm hữu cả cái không trung rộng lớn này thôi chứ. Thế mà đâu đó lại dập dìu tiếng ghi ta gõ nhịp đều đặn. Ừ, mà có phải chăng tiếng ghi ta đó từ nãy giờ cứ níu chân mình… Bài “Đêm màu xanh” đây mà. Đêm dường như lung linh trước mắt…


Không biết đêm màu xanh trong bài hát là như thế nào. Đêm chờ đợi. Đêm màu xanh hi vọng. Cũng chẳng hiểu một cách rõ ràng. Nhưng vẫn cứ thấy xốn xao. Ừ, thì chờ đợi mà làm chi khi biết người-đã-đi-xa sẽ đi xa mãi, khi vẫn biết “ xa muôn đời”. Một hi vọng, một niềm tin xuẩn ngốc?Tự huyễn hoặc mình? Hay điều đơn giản nhất mà mình vẫn chưa thể hiểu: trong tình yêu quan trọng nhất là niềm tin? Hay chỉ là trong đêm, khi xung quanh mình chỉ còn là bóng tối, người ta dễ để lộ cái điều vướng víu trong lòng mà chẳng phải dấu diếm, không sợ người khác nhìn thấy mình mỏng manh, yếu đuối.


Cũng không biết từng đêm màu xanh ấy có giống cái đêm-không-màu của mình. Chỉ biết đứng lặng nhìn bầu trời. Có ngàn vì sao lấp lánh không nhỉ, mình cũng chẳng nhớ. Đúng ra là không biết. Chỉ biết rằng có một người đang ở một nơi nào đó trên ấy. Còn mình thì chỉ muốn tan biến vào cái không gian hun hút đó, cố nhướn mình thật cao nhưng chẳng thể bay lên. Bất lực. Đêm ấy không có màu đen, không màu xanh. Đêm không màu.


Đôi khi, không cần phải quen biết, mới có thể chia sẻ cho nhau. Chỉ cần đêm như thế này là đủ, người guitarist-chưa-quen nhỉ?


Đêm trong trẻo, và yên lành quá…


 


Đêm màu xanh, dường như yên lành


Ngàn vì sao lấp lánh buồn


 Mình tôi thầm mơ nơi phương trời xa có em


Vai kề vai, niềm vui đâu còn


Giờ mình anh trên lối mòn


Tình yêu tàn theo mùa thu về nơi vắng em


Nụ hôn đầu tiên vừa trao, đã mãi xa rồi


Và khi tình yêu vụt bay theo áng mây trời


Để lại anh cùng bao niềm thương nỗi nhớ


 


Người ơi, Em giờ phương trời nao có lắng nghe tiếng đàn tôi


Vẫn cất lên cung sầu xa xôi hỡi em


Và anh luôn thầm mong ngày mai ánh nắng lên em về nơi đây


Cùng thắp sáng lên bao niềm tin yêu


Cho ta bên nhau mãi mãi


Từng ngày buồn vẫn cứ trôi qua


Ngàn lời tình nồng vẫn mãi tuôn trào từ khi em xa vắng


 trong đêm màu xanh


 


Dẫn vẫn biết xa em muôn đời


Nhưng tim anh vẫn nói một lời


Rằng yêu em mãi


http://www.acidplanet.com/mediaserver/AP2/0891000/890784-5876-526818.asf


 


Chị à, thật ra, cảm giác khi vừa biết mình mất một ai đó cũng không đáng sợ. Có đáng sợ chăng là cảm giác sau một chuyến đi dài mỏi mệt, chạy ào về chỉ để tìm một bóng hình thân quen nhưng không thể thấy.


Cảm giác khi biết mình không là ai, là gì đối với một người cũng không sợ bằng khi biết mình chẳng bao giờ còn có thể thấy người ta vui, người ta buồn.


Cảm giác mình sống quá phụ thuộc vào cảm xúc, vào một người nào đó quả thật đáng sợ. Nhưng cũng chẳng đáng sợ bằng khi mình biết rõ người ấy không thích những ai sống như vậy nhưng mình vẫn không thể từ bỏ lối sống đó.


Phải không?!?

5 nhận xét:

Atbu nói...

Phải!! nói hay lắm :> mà bài hát cũng rất được.

Le Phong nói...

Mua dong chon nhac hay lam. :D

MuaDong nói...

@RNG:Úi, tưởng anh ôồng đang "ngủ gật" chứ, ai dè vẫn còn nhớ em à? :-p Mà mđ hổng có chọn nhạc đâu anh. Tự dưng nghe nên viết vài câu nhảm nhí vậy thui hà :-) Nice weekend nhé!
@Chồng: chời chời, đúng là dzợ "hót", chồng khen hay, nhỉ? ^*^ Ủa, mà dzợ nhớ dzợ đâu có nói cái gì đâu nè? :-P

Le Phong nói...

Anh dau cu ngu gat dau. Anh dang tu do chu, vua tu vua ngu gat ;)).

Black or White nói...

Hay hay. MD nhiều tâm sự quá nhỉ! Vỗ tay.

Đăng nhận xét