
Nằm viện hai ngày. Hình như không ai ưa cái mùi bệnh viện, thế mà mình không cảm thấy ghét cái mùi ấy chút nào cả. Có lẽ giấc mơ ngày be bé vẫn còn. Và mãi mãi là một Laputa mà mình chẳng thể tạo ra trong đời mình-kiếp này, hihi. Tự dưng lại nhớ đến Yesterday. Không biết Y. đã trở thành bác sĩ chưa. Anh ấy sẽ là một bác sĩ thật tốt bụng, mình vẫn luôn tin như thế.
Trong giấc ngủ, hình ảnh Anh vẫn hiện về chập chờn trong những giấc mơ. Chị y tá bảo mình đã gọi tên một người nào đó rất nhiều lần trong đêm. Cười một cách mệt mỏi. Chẳng là anh sao trong những giấc mơ em mong đợi? Chẳng là anh sao khi đã nhìn em bằng ánh mắt cười ấm áp, bảo rằng em sẽ khỏe lên? Trong giấc mơ, vẫn nhớ mình rất tỉnh táo bảo anh hãy nhéo mình một cái thật đau, để mình biết đây không phải là giấc mơ. Sao anh không làm như thế, mà chỉ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc em mà bảo “Anh đây”, để giấc mơ ấy vẫn là giấc mơ mà không thể là sự thật?!? Để khi em tỉnh giấc, chỉ thấy em giữa bốn bức tường trắng, chạy tìm khắp nơi vẫn chẳng thể thấy anh?!?
Hai ngày, đủ để em biết em yêu anh nhường nào. Phải, em yêu anh đấy.Tình yêu đối với em luôn là điều quý giá, nên chẳng dễ dàng để nói tiếng yêu. Nhưng ít nhất lúc này, em vẫn muốn nói điều đó. Chẳng phải nói trong lúc lòng yếu đuối, mà nói như tự nhủ với mình rằng, nếu lòng chẳng thể quên, thì đã đến lúc chẳng nên tiếp tục lừa dối chính mình. Sẽ không tự dối lòng rằng mình đang quên anh. Sẽ không tự dối lòng rằng anh sẽ đến bên mình, chỉ cần mình vẫn yêu thương và chờ đợi. Đã từng yêu anh đủ để thấy hạnh phúc tràn đầy từng ngày khi biết anh sống vui, và có nhiều bạn tốt. Đã từng yêu anh đủ để thấy bình yên khi thoáng thấy anh bước vội. Đã từng yêu anh đến không có cảm giác giận hờn anh bởi bất kì điều gì. Bây giờ, yêu anh để biết dù anh là người trái tim mình tìm kiếm, nhưng mình không phải là người anh mong đợi. Yêu anh đủ để biết mình là người anh có thể gạt qua đời chẳng chút suy nghĩ, vấn vương. Và yêu anh để biết đã đến lúc ra đi. Đi trên con đường mơ ước, chưa bao giờ đến nơi nhưng phải quay lưng, có lẽ là cái cảm giác này.
Giờ này năm ngoái, là lúc mình đang quay như điên với cái luận văn dở hơi, quắt quây trong nỗi nhớ khi anh vẫn còn gần. Không, chỉ là gần về mặt địa lý. Còn anh lúc nào cũng vời vợi xa. Để rồi 9h30 tối, lại ngồi một góc nào đó trong sân trường, hát khe khẽ một bài hát nào đó, để dằn nỗi nhớ xuống thật sâu rồi mới dám ra về. Một năm trôi qua, không phải quá dài, nhưng ít ra cũng đủ để mình thay đổi. Thế mà cớ sao lúc nào cũng tự dối mình rằng mình đang quên anh?!?
Nếu anh biết điều này, chắc anh sẽ coi thường em, con nhỏ không lo cố gắng trong cuộc sống, chỉ lo yêu với đương. Anh vốn không thích những người thích giữ một người nào đó cho riêng mình.
Nếu anh biết điều này, có lẽ sẽ buồn một chút khi biết em yêu một cách khổ sở thế.
Nếu anh coi thường em, ừ thì cứ như thế, em là con bé vô tích sự như thế.
Nếu anh buồn đôi chút, thì anh đừng buồn, cũng đừng lo đến một giây. Nhìn vào thì có vẻ thế, nhưng em có đau buồn, khổ sở chút nào đâu. Yêu anh hạnh phúc tràn đầy đến phải thốt ra thành lời thế kia mà. Đừng lo nhé.
Hôm nay, đã khỏe nhiều rồi. Phải bước ra đường mà chiến đấu thôi. Cuộc sống chẳng phải là một cuộc chiến sao? Chiến đấu để chiến thắng giành hạnh phúc. Mình chưa bao giờ, và chẳng bao giờ là người lính xuất sắc. Mình chỉ là người lính bình dị, nhưng sẽ không ngừng chiến đấu. Mình vẫn chỉ là 1 strong normal girl như lời chúc của Vịt thôi.
Nhưng trước hết, phải thả Cỏ May về trời.
Tạm biệt nhé, Cỏ May.
Tạm biệt nhé, Anh…
4 nhận xét:
Chúc cho chị sớm bình tâm trở lại. Lâu rồi chị không đánh bida với em đấy nhé.
anh day, yesterday day :D... >:D< em dau can mang chuyen minh len blog the nay :P
@The Rock: Hì hì, MĐ chỉ xứng đi lau bàn bi-da cho Rock đánh thôi.
@Gà: lớn rồi, đàng hoàng chút coi :-( :-D
Mà chuyện này có liên quan gì đến Yesterday đâu nhỉ?
@Hiệu: Cho chị Remove cái comment của bé. Dạo này chị thấy bé không được lễ phép cho lắm đấy nhé.
Đăng nhận xét