Chẳng có gì đáng để viết ra đây cả, cũng chỉ tại mình hay nghĩ ngợi thế thôi. Nhưng lạ, hôm nay bật ra cái câu mà bé Pu viết (dù nói thiệt, nói ra câu này xong thấy mình y chang một bà già 80 tuổi): Lòng người thiệt là khó lường.
Ừ, chẳng hiểu tại sao, người ta có thể quay lưng lại với người mình đã từng yêu thương một cách quá dễ dàng. Có phần phũ phàng, và tàn nhẫn. Có chi nặng nề đâu, nhưng lạnh lùng với một nửa phần yêu thương, cũng thiệt là khó chấp nhận đối với tư tưởng 1 bà già như mình.
Vì mỗi ngày có 24 giờ, 1 năm có 365 ngày, đời người thì có khoảng 60 năm như thế, và trên trái đất này có khoảng cả tỉ người, nên phải chăng tự cho mình có quyền sống như vậy cho khác mọi người và khác chính mình?!?
Con bé ngạo mạn như mình, lần này cũng thấy 1 cái gì đáng để sợ.
Dạo này, tâm trạng cứ thấy nôn nao. Cũng chẳng biết mình chờ đợi để thấy điều gì?!?
2 nhận xét:
... bà già ngạo mạn... bà già nhảm... bà già khó lường...
hehe quả thật chí lý !!!
Cái thằng!
(Mắng y chang 1 bà ngoại 80 tuổi, hehe)
Đăng nhận xét