Mẹ đi khám bệnh. Ra quá trời bệnh. Nhìn mẹ lặng lẽ, đau quặn lòng. Lại thấy sợ hãi thời gian. Thời gian… Sợ chẳng còn kịp… Mà có bao giờ là kịp…
Sao hôm nay lại thấy vô cùng hoang mang về điều mà mình nghĩ mình đã trả lời được cho mình: Mình đang tìm kiếm điều gì giữa cuộc sống bộn bề này cơ chứ?
Chỉ còn thấy bao nỗi sợ hãi bao lấy mình, và chỉ muốn trốn vào đâu đó… Nơi yên bình và thanh lặng… Cũng là lúc biết mình phải kiên cường hơn bao giờ hết.
Muốn tựa vào ai đó… nhưng biết mình phải luôn đứng vững, không được phép dựa dẫm nữa… Muốn vỡ tan thành ngàn mảnh nhỏ và tan biến như khói...nhưng biết mình phải cười với nụ cười vô tư, nhí nhảnh, bởi trong nhà chỉ có mình biết cười như thế mà thôi. Phải không mẹ?
Nước mắt rơi… Có ích gì đâu…
Vẫn còn nhớ bộ đồ chơi là những chú lính nhựa lúc nhỏ. Bố bảo đó là những chú lính chì. Quá nhỏ để hiểu và nhớ những gì bố nói, chỉ còn nhớ những chú lính chì ấy lúc nào cũng dũng cảm. Ừ, dù có phải tan ra…. Có bao giờ mình làm được những gì mình đã được bố dạy đâu nhỉ?!?
Ba ngọn nến trong đêm, và một điều mong ước…
Đã tự bảo mình đừng nghe nhạc PQ trong những ngày bão nổi rồi cơ mà…
Giá như tất cả chỉ là một giấc chiêm bao…
Không…
Giá như chỉ cần một giấc chiêm bao dài…
2 nhận xét:
Bình yên,,,... đọc lời ca từ của QB, nhưng "nghe" thì phải la PQ , vay thi vui tren suy tu, cha8ng sao,,,, hehe
:-D
Đăng nhận xét