Lâu lắm rồi mới lại nghe cô đọc thơ. Còn gì nữa, cũng đã mấy năm. Hồi còn ở quê, cứ mỗi lần đan, may hoặc làm điều gì một cách chăm chút, lại nghe cô ngâm thơ. Nhẹ cả đầu, hì hì. Cũng chẳng biết người hay đọc thơ thì có tâm trạng gì không, chỉ biết mỗi tối mưa rét, khi mình nằm cuộn tròn trong lòng cô, có khi thiu thiu, có khi giả vờ ngủ say, lại nghe cô đọc. Giọng cô chẳng buồn da diết như mấy chị hay ngâm thơ trên TV, cứ bình bình, thản nhiên. Vậy mà mỗi lần nghe là mỗi lần thẫn thờ. Sống với cô bao nhiêu năm, nghe thơ bao nhiêu lần, thế sao lớn lên mình chẳng thuộc 1 bài thơ nào hết là sao? Đúng là óc bã đậu mà.
Tự dưng cô hỏi, có nhớ bài này không. Rồi cô cứ ngâm 1 mạch, chẳng để cho mình trả lời. "Em ơi đợi anh về - Đợi anh hoài em nhé - Mưa có rơi dầm dề - Ngày có buồn lê thê - Em ơi em cứ đợi..." Con chẳng hiểu vì sao cô biết, nhưng cô luôn là người hiểu con đến từng ngóc ngách tâm hồn con. Người ta không phải lúc nào cũng làm được cái điều mà người ta muốn, phải không cô? Vậy thì tại sao, trước khi về, cô còn dặn con "Dễ dàng từ bỏ thì đừng bao giờ yêu"?!? Choáng! Hì hì. Lúc trước mà nói chuyện yêu đương thì chết với cô, sao bây giờ cô lại thế. Yêu với đương gì cô ơi. Không yêu nữa.
"Chỉ vì không ai người - Biết như em chờ đợi..."
Con không phải là người duy nhất biết chờ, vậy thì chờ để làm gì... Chờ điều gì hả cô?
Đừng lo cho con mà, cô nghen :)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét