Lâu rồi, hôm nay lại có cái cảm giác mất mát 1 thứ gì đó một lần nữa. Cũng đã lâu rồi, cái cảm giác này mới quay lại vời mình. Và cũng đã lâu rồi, mới thấy lòng trống trải đến lạ lùng.
Chiều nay, gọi điện cho chị Hạnh. Chị mới nghỉ làm. Hồi trước lúc chị còn làm, cũng không thân gì mấy. Hôm nay, đi ngang qua phòng, chẳng thấy chị đâu, lúc đó mới thấy sao mà nhớ cái giọng điệu ơi là điệu của chị, nhớ cái giọng lách chách như chim sẻ của chị (chắc là nhớ đối thủ duy nhất của mình về khỏan nhão, hehe)...
Hôm qua, nhớ là đã uống hết ly cafe sữa cho bé Dzịt, hết ly cafe không đường cho mình+ 1 ly trà nữa. Thế mà chẳng thấy nhẹ nhàng đi tí nào. Chỉ mong cái cảm giác này sẽ chóng qua đi. Mong lắm. Không muốn thấy mình yếu đuối như thế này thế nào. Muốn viết một cái gì đó thật vui, thế mà ngẫm nghĩ hoài chẳng viết được cái gì. Thôi vậy.
À, tự dưng lại nhớ da diết cái bài hát này:
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi...
3 nhận xét:
"Hôm qua, nhớ là đã uống hết ly cafe sữa cho bé Dzịt, hết ly cafe không đường cho mình+ 1 ly trà nữa. Thế mà chẳng thấy nhẹ nhàng đi tí nào."
Uống thế làm sao mà "nhẹ nhàng" được cả USB =.=
Lòng trống trải thì lo đi học thêm đi, rồi đi với "anh í" nữa, đi với bà Zịt mãi thì... hề hề...
@Nghi: đâu có đi dzới bà Dzịt đâu, nghi oan cho tui (he' he')
@Vịt: làm sao kua? Có anh nào ngoài mấy anh phục vụ đâu?!? :-))
Chùi chùi. Nghi già như trái kà:Đi với chị thì seo hả kưng???
@TRâu: Máy uống hết mấy ly như vậy rùi mà vẫn ko kua đc anh nào hả em??Kém thía.
Đăng nhận xét