Dạo này vẫn thế. Trời vẫn mưa về chiều, ủ dột. Người thì vẫn thế, vẫn ẩm ẩm và ương ương khó chịu. Nói chung trời có thể thay đổi, còn người thì không….
Ngón tay lại nổi đốm trắng trong móng có tên “Buồn”, hix, hổng biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Hihi, hi vọng là đừng lâm ly bi đát quá. Dạo này tim hơi bị yếu 
Tưởng đâu dung nhan đã tàn tạ sau cú ăn xút vào mặt. Thế mà nó cũng thương tình mà lành rất nhanh, cái vết bỏng ấy. Chỉ còn tí thẹo thui, hi vọng sẽ hết sớm…
Khám bệnh định kỳ. Sụt mất nửa ký chỉ trong hai tuần. Lại sụt ký…
Mò lên blog, thấy cái gì mà tag rồi taged tùm lum. Nói chung là không thích cái trò này mấy. May mà mình cũng không nhiều friends nên cái dzụ tag tiếc này đỡ phần phức tạp. Vẫn không thể hình dung ra, nếu bị một đứa tag, rồi ngồi lom khom gõ gõ “trả nợ”, rồi hai ngày sau lại bị một đứa khác tag, chẳng lẽ lại tiếp tục “khoe” về mình? Không ổn, không ổn. Lại nhớ cái hồi học lớp 5, nhận được 1 tờ giấy kẹp trên cánh cổng sắt nhà mình, đại loại trong đó viết là “hãy sao bức thư này thành n bản, gửi cho n người, nếu không bạn sẽ gặp tai họa khủng khiếp không ngờ”. Nhớ là khoảng ba mấy bốn mươi bản á. Bịnh thiệt. Vậy mà cũng có đưa lom khom ngồi viết (cái đứa đó là cái đứa chủ nhân blog này nè
) Nhưng mà thiệt tình là chẳng có ai để gửi. Người đầu tiên được gửi là cô của mình, hì hì, bị giáo huấn cho một trận nên cái đầu cũng thông suốt một tí
. A ka, nói chung là cái đó cũng tương tự như cái dzụ tag tiếc này (dù về khoản "nguyền rủa" thì có khác nhau). Túm lại là đối với cá nhân tui, tui thấy mình có những lý do chính đáng sau đây để không tự thú khi tui bị tag:
- Nếu tui viết xong, tui lại phải đi tag 7 đứa bạn khác của tui. Nếu tụi nó không thích tag (như tui) hoặc tụi nó bận không ngó ngàng đến cái blog, vậy tụi nó sẽ bị “nguyền rủa”? Ui, tui mà mong bạn tui gặp những điều như vậy hả?
- Tui không có gì thú vị để tự khai báo. Nói chung nếu tui khai báo, thì một là nó rất nhàm chán, hai là mọi người đều biết, vậy “khai báo” làm cái chi?
- Bạn tui hổng hỉu tui đến nỗi tui phải tự nói về bản thân mình cho mọi người biết? Không cần. Tui có những người bạn hỉu tui, còn những người không hỉu tui, thích thì đi mà tìm hiểu (ngồi đó chờ sung sao được?), không thích thì cứ nghĩ về tui thế nào cũng được. I can’t change other’ mind, hehe, and even have no intention to do that, hé hé
- Thú vui “tao nhã” của tui là khám phá những điều hay ở những người xung quanh mình day by day, hà hà (ai ở xung quanh tui thì dè chừng kẻo bị tui tia nha), và tui nghĩ mọi người cũng vậy. Nói ra mất hay.
- Những cái tự thú tui đã đọc, theo cá nhân tui nghĩ, cũng chỉ là những ...
Nói chung, it’s just a game, some like it and some don’t. I really don’t take it so serious. But that’s all I wanna say. That’s all. Hate me for that? It’s up to U. ‘Cause I’m a Turkey cock, hehe
Is there anyone that can tell all about themselves in just 7 things, especially what are deeply inside the “inside” of them…?
Who can bring her smile, his misery, his loneliness in just 7 things?
Who can call out the name of her one-way-lover in those 7 things?
Who can draw all her memories in just 7 things?
Who can…?
And who can…?
Haven’t read any sentences ‘bout their Mum, and their Dad, and their beloved home…
It’s regret…
Oh, stop, stupid talkative girl. Forget it…