Vẫn là cái tật hay thích nghĩ theo nghĩa "tiêu cực" của mình. Nói trước, đừng có đọc...
Hôm trước nghe bạn chửi 1 câu, thấy chí lí: "Bận thì tốt, nhưng lúc nào cũng bận là dốt". Thế nên quyết định: Chuồn là thượng sách. Aka, nghĩ thông suốt lắm rùi. Thế mà, chiều nay lại thấy ngập ngừng...
Chả là đi qua con đường kia, thấy có hai ông Thần Tài to to xinh xinh ngồi bên lề đường, thấy ngộ nghĩnh. Rồi cuối cùng là phát hiện ra một anh ngồi hơi xa lặng lẽ... Chợt nghĩ, một ngày anh ấy sẽ bán được bao nhiêu cái như vậy... Rồi sống làm sao...
Mình có nguy cơ thế không nhỉ? Hihi, ... Cái này là ngập ngừng, chứ không phải là tiếc... Mình vẫn thường chọn đường khó (nói toẹc ra là sai đường) như mọi người hay bảo (còn mình thì chẳng chắc, bởi có đi những đường kia đâu mà bít :) )...
Đoàn biểu tình đó không giải tán nhanh như mình tưởng, mà càng ngày càng đông... Mình chẳng quan tâm đến cái khía cạnh chính trị gì cả, ai mún mượn dân để "chơi" nhau, ôi kệ. Chỉ thấy xon xót ở trong lòng 1 ít nè, cứ như là lấy bông lau mà xát nhè nhẹ vậy... Cuộc sống của dân mình còn khổ quá...
Chiều nay, chả thấy nhẹ nhàng tí nào. Chả đầu chả cuối... nói nhảm vậy thôi...
1 nhận xét:
Sao mà suy nghĩ nhiều thế. Không có việc gì khác để làm à?
Đăng nhận xét