Bệnh Nghề Nghiệp

Đầu ong ong, lúc nào cũng nghe tiếng gì ồ ồ. Chắc sắp điếc, he' he'.

Chân dán đầy Salonpas, hậu quả của việc "dạo chơi" quá nhiều.

Nhìn cái bảng KPIs mới sếp giao, chỉ có hai từ để nói: khủng+hoảng. Hehe, nhưng sợ thì có ích gì. Phải fight chứ nhỉ! Kể cả khi không còn sư phụ chỉ dẫn cho mình.

Nhắc sư phụ mới nhớ. Sư phụ đã về, hìhì. Hổng quà bánh gì hết trơn, định giận lun gòi. Nhưng mà thấy sư phụ "tả tơi" quá, chắc là 2 tối lại thức trắng, thui, thấy thương thương nên tha cho sư phụ vậy. Vậy là ngày mai lại phải trả bài, hix hix. Nhưng mà có sư phụ thì thấy rất vui, hihi.

4 nhận xét:

Eastboy nói...

Ko biết câu "Đàn gãy tai trâu" à ^,...,^ Tai mi từ trước tới giờ nó thế rồi, giờ mới biết à ^,...,^

NGHI [aka AKIRA] nói...

Con trâu này đi gặm cỏ đồng xa, chê đồng nhà, nên mới băng bó chân tùm lum! Đáng kíp lém héhé.
@Lê: gảy, ko phải gãy pa! Tai trâu mà, sao bị gãy đc :))

hy nói...

..em iu...chu'c em lun zui như the' nhe' ;))

MuaDong nói...

Hai cái thằng nhóc kia. Wuýnh chít liền á. Chỗ người ta than vãn, để anh chàng nào đó thương xót, vậy mà tụi bây phá hư bột hư đường hết. Giết bi h.
Ê, bữa nào hai tụi bây bỏ hết em iu ở nhà, đi nhậu với chị một bữa coi :-p
@hy: hehe, dạo này phớt đời, nên mọi người thấy mình iu đời lắm, hehe

Đăng nhận xét