Sáng nhìn tờ báo, thấy cái tin khủng khiếp. Đã 4 ngày hổng đụng đến tờ báo, kỉ lục. Mà là kỉ lục xấu.
Thấy rõ ràng mình sống vô tâm quá đỗi. Hình như cũng đã không để ý trăng Trung Thu tròn hay méo...
Cái tin thì khủng khiếp, nhưng mà cái nguyên nhân sao vẫn cứ mãi là "chuyện muôn năm cũ". Buồn...
Đang loay hoay với 1 đống thứ, thực sự cái nào cũng mới mẻ. Thích, và sợ. Biết rõ ràng là mình phải nắm tất cả những thứ ấy và phải nắm thật tận tường. Nhưng hình như sắp đuối rồi. Cũng chỉ biết nhủ thầm với bản thân mình: cố gắng! Ừ, phải cố gắng, bé ơi.
Tuần sau, sư phụ lại đi xa. Sẽ tiếp tục lui cui, leo trèo 1 mình. Nhưng biết chắc là sẽ nhớ sư phụ lắm cho mà xem. Cái tật quá lệ thuộc vào người khác cả công việc lẫn tinh thần vẫn chưa bỏ được. Cái tật xầu ìn.
Thích cái bài thơ trong blog chi Nhóc. Dễ thương. Nhưng mà...
Tình yêu chỉ năm chiếc lá
Mà làm thành một cơn giông
2 nhận xét:
giờ không phải là lúc để cắm cúi làm mọi thứ dzợ àh, sức người có hạn... ai cày dùm thì cứ đưa cày ra... :D
Hix hix, vấn đề ở chỗ đơn giản đó đó chồng. Chồng có ý định giúp đợ không? hê hê
Đăng nhận xét