Entry for February 29, 2008

He cannot think of anything but reports.

Sorry,but let me be a really helpful person. Don't make me be a liar.

Hix, tình hình là, lúc nào đó chợt nhận ra mình đang hát nhảm, thì bít là lúc đó mình đang có problem. Gì nhỉ, hết Hè Muộn (chính xác là đang khìn, giờ này mà Hè với Hạ ), rồi thì Mùa Thu Đã Qua (cùng tình trạng), rồi còn gì gì á, Tim anh trôi về em gì gì á. Rồi thì đủ kiểu, từ "thỏ thẻ" kiểu Thủy Tiên, đến "trữ tình" như anh Lê Hiếu, rồi thì Pop theo kiểu "gào rú" kiểu Bức Tường. Khà khà, kiểu gì cũng đó. Chắc giống cái cassette lúc chập điện.

Tình hình là có đứa giống mình sắp nghỉ dziệc. Tình hình là sẽ chả còn có ai thông cảm mà chia bớt mấy cục khó xử, bực tức với mình. Tình hình là sẽ nói ít hơn, và stress nhiều hơn. Tình hình là không còn được sếp cưng như trước. Tình hình là sắp bị đuổi.

Và tình hình là ở chỗ mình đang rất chi là tình hình. Tự cảm thấy mình đang rất yên bình, sống đơn giản đến lạnh lùng. Nhưng tình hình ở chỗ, nhiều khi nghĩ mình đang thanh thản như vậy, thì lại có cảm giác như-là-muốn-khóc ngay liền sau đó. Thế nên mới nói tình hình rất chi là tình hình.

Nhưng vẫn phải cứ vững vàng và cứng rắn. Có người bảo, sao mình không sống "mềm" hơn một chút, thay đổi mình đi một chút, sao cứ tự làm khổ mình. Nhưng có ai biết, mình không thể như vậy. Mình ngã sẽ chẳng có ai nâng lên. Mình không vững vàng sẽ chẳng có nơi nào để dựa. Mình cũng không thể than thở để bạn bè, người thân của mình phải lo và không thoải mái. Nhưng thật ra là mình sợ cái cảm giác người ta nghe rồi thì thôi,biết thì biết vậy thui, chứ chẳng nhớ để làm gì. Để rùi sau đó lại cảm thấy buồn hơn. Cho nên, cứ phải cố gắng hoài thôi.

Cuối tuần rùi, phải làm cái gì đặc biệt thui. Tối nay, nhất định sẽ đi ngủ sớm. Report rìpiếc gì mặc kệ chúng nó.

Đời thế là bỗng vui bất ngờ :)

Đời Bỗng Vui

0 nhận xét:

Đăng nhận xét