
Hôm qua, trong lúc lục lọi folder của Thư chị share cho mình trước khi Thư chị nghỉ làm, phát hiện ra nhiều thứ hơi bị riêng tư và khá bất ngờ. Nhưng mà thôi, chuyện đã qua rồi và là chuyện riêng thì không nên nhắc lại. Nhưng có một cái phần nho nhỏ của cái riêng ấy, là bài thơ này thì mình mượn tạm để post lên đây. Sau này có mất cái file đó thì cũng có chỗ mà đọc lại.
Bài thơ này cũng không hẳn gọi là hay, nhưng mà nó có cái bất ngờ riêng vủa nó, một chút dịu dàng, e ấp, lãng mạn và man mác buồn... Nên thấy có cảm giác, thế thôi.
Và trong lúc lục lọi đó, mới càng thấy ra rằng so với Thư chị, mình chưa là gì cả. Một người quá năng nổ, và rất thông minh, sống cũng rất bản lĩnh. Thấy rằng mình có ở đó 3 năm thì chắc cũng chẳng bằng 3 năm của Thư chị. (Nên đi là đúng rồi, phải không? hìhì)
Nói vậy thôi, nói là để bản thân mình còn phải phấn đấu nhiều hơn. Nhưng còn do trời nữa. Mình chỉ có thể chăm chỉ hơn, chứ tự nhiên mà thông minh ra thì sao làm được. Làm trong khả năng của mình thôi :-D
Bài thơ này của Moony-từ diễn dàn của trường KHTN
KHÔNG ĐỀ
Cúc hoa cúc hoa!
Em mơ gì mà tay buồn như lá
Hồn thanh xuân sao đã tím bấy chừng
Đường xa ngái bờ vai đành hút gió
Đứng lại đây vàng vọt vẫn bằng không
Cúc hoa cúc hoa!
Giấc mơ còn rất xa
Bàn tay là ấm thật
Viễn vông em khi nào khứ giải
Mà mưa hạ về ướt cánh vàng nhung
Cúc hoa cúc hoa!
Ta gọi em trong mông lung
Không biết mình mất gì mà hoài ngơ ngẩn
Cơ duyên nào từ em bật khóc
Hồn ta ngộ lẽ vô thường...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét