Hôm nay dọn dẹp nhà cửa, bắt gặp cái tờ bản thảo kế hoạch cho năm 2006 của mình viết hồi trước. Hé hé, thiệt là nhục quá. Sao có quá trời thứ mình chưa làm xong, và quá trời thứ mình chưa làm? Trong một năm qua, mình làm cái gì hả trời. Thiệt tình là bó tay cho mày mà, Mùa Đông!
A cha, thế là mình phải thay đổi thôi. Hix, lại nói về cái từ “thay đổi”, Nhớ hồi học Đại Học, học kỳ nào bắt đầu, mình cũng tự nhủ “Phải thay đổi cách học đi thôi”, rùi đâu cũng lại như cũ hết. Và hậu quả thì đã bít rùi, khỏi nhắc lại cho mày thêm đau lòng, Mùa Đông nhé. Cho nên lần này phải thay đổi thật sự nhá. À, hay là tìm từ khác thay cho từ thay đổi đi Mùa Đông, lấy hên, hehe. Nhưng từ này bi giờ, chẳng biết, thôi, không dùng từ “thay đổi” nữa, mình dùng từ “THAY ĐỔI” đi, hihi.
Thiệt tình, nói đi nói lại, mình rầu mình hết sức. Trong khi bạn bè ai cũng phấn đấu làm việc, học hành, mình cứ cà nhỡn, cà nhỡn, thấy…bắt ghét. Ngẫm nghĩ nhiều chiện, lại thấy mình…đáng ghét hơn. Nói chung lại là ĐÁNG GHÉT.
Để xem nào:
- Ông Lý Quang Diệu bảo, với vị thế của Việt Nam, Việt Nam đã phải trở thành nước số một ở khu vực. Việt Nam chứ không phải là Singapore, không phải là Thái Lan hay một nước nào khác. Nhưng thực sự VN mình đang ở đâu? Ổng nói đúng quá, làm mình cảm thấy…nhục hết sức. Thì khoan hãy nói đến ai, trách đến ai, chỉ nói ngay bản thân mình thôi. Có phấn đấu, có chịu cố gắng gì đâu. Thiệt sự là lo sợ với mớ kiến thức tờ lơ, lơ tơ mơ như chùm dây chùm gửi của mình, với kinh nghiệm làm việc là số 0 của mình, hổng biết ít bữa làm sao mà sống, chứ đừng nói đến việc có góp được tí sức nào cho đất nước hay không.
- Hôm kia, mình gặp được một người rất đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ anh ta chẳng có gì đặc biệt cả
. Không quá ư là handsome như người mẫu Bình Minh, không thông minh như Einstein (tất nhiên là thế), hổng có cao to như kình ngư Ion Thorpe. Nhưng lần gặp đầu tiên và cuối cùng làm cho mình thật sự choáng váng. Thông minh quá. Cả cởi mở và chân thành. Thực sự choáng. Không phải bởi cái đầu đinh sạch sẽ (mình vốn ghét những anh chàng xịt keo, vuốt vuốt, hihi), không phải bởi ánh mắt cương trực nhưng như cười. Choáng chỉ một lẽ, mình là ai so với anh ta? So với cái tầm anh ta, mình đang đứng ở tầm nào? Vẫn thường thán phục những người có khả năng lãnh đạo giỏi (mấy chị trong U là điển hình), năng nổ, những em học sinh sáng tạo giỏi, nhưng lần này thiệt tình là…. (chẳng lẽ lại nói lại từ “choáng” J). Đã từng gặp nhiều người giỏi, nhưng người tự tin nhưng không tỏ ra quá tự tin về mình, giỏi mà không tỏ ra mình quá giỏi như anh này thì thật là mới gặp lần đầu. Chẳng lẽ gặp người ta mà nói cảm ơn, chứ thiệt ra cũng mún cảm ơn anh lắm lắm. Ít ra thì chính bản thân anh cũng là động lực đánh thức cái tham vọng của em lên một tí. Gõ vào nó khi mà em đã sắp xếp chăn nệm để nó ngủ yên (định cho nó làm bạn với Công chúa ngủ trong rừng lun J). Cảm ơn anh nhiều lắm. Sau khi gặp, anh là người đẹp trai nhất, dễ thương nhất, giỏi nhất đối với Mùa Đông, hihi. Mình thường chỉ khâm phục những con người bình thường như thế.
- Còn gì nữa. Việt Nam gia nhập WTO, nhiều cơ hội nhưng thử thách còn nhiều hơn. Ra biển với con thuyền không đủ lớn. Thị trường chứng khoán sôi động. Khoa học công nghệ trên thế giới biến đổi hằng ngày, và khi VN đã mở rộng cửa, tất nhiên chúng sẽ vào VN. Mình đã biết gì về chúng, có hiểu gì về WTO, về cơ hội, về những thách thức. Về thị trường chứng khoán. Về công nghệ mới. Về con người? Và về môi trường? Về sự phân lớp giàu nghèo đang trở nên rõ rệt?
Mọi thứ biến đổi hằng ngày, còn em thì sao hả Mùa Đông? Chỉ biết nghiến răng căm tức những kẻ bất tài, gây khó khăn cho cuộc sống người dân nghèo lương thiện. Chỉ biết đắm chìm trong những nỗi buồn xưa cũ, và thụ động với mớ kiến thức lơ tơ mơ. Chỉ biết đứng một chỗ và thiết tha trông theo những điều mong manh không bao giờ có thật. Tại sao thế Mùa Đông?
Thôi, nói nhiều nói dai chẳng qua nói dại, ý quên, chẳng qua nói thật, em mà không thay đổi thì em chết chắc Mùa Đông à. Chết chắc đấy.
Cứ là con bé hay cười ngu ngơ ngú ngớ, là con nhỏ nhí nhảnh cá cảnh như bản tính của em, nhưng hãy biết mở mắt to ra mà nhìn cuộc sống trong cơn biến đổi diệu kỳ này. Hãy cứ nghĩ về những người mà em muốn góp một phần sức mình cho họ, nhưng hãy biến những suy nghĩ thành hành động. Họ không cần những kẻ bất tài, chỉ biết nghĩ mà không biết làm, không dám làm như em-hiện-tại, hiểu không? Làm như thế nào thì em phải tự nghĩ, tự phấn đấu thôi. Hãy nỗ lực hết sức mình, chỉ tin vào sức của chính bản thân mình mà phấn đấu, mà làm việc, đừng bao giờ nghĩ mình có thể dựa vào ai đó, cả lúc khó khăn nhất. Đừng bao giờ nghĩ người khác sẽ giúp cho mình phần khó mà mình không làm được. Hiểu không?
Thiết nghĩ em cũng là người dễ thương, nhanh tiếp thu (hé hé), nên chỉ chửi em bí nhiêu thôi, cũng không nên dzùi dzập em quá. Tự em biết mà lo lấy thân mình đi nhé.
P/S: đây là những điều tự kiểm điểm. Không phải là than thân trách phận. Đừng có ai trách nhầm em Mùa Đông, tội nghịp, he’ he’.
Kế hoạch 2 tuần tới: phải khám phá ra “vẻ đẹp ẩn dấu” của môn Xác suất thống kê và các phương pháp xử lý số liệu.
Hồi đi học mình ngán nhất cái này. Làm thì làm vậy thôi, chứ bỏ sách vở ra là không biết gì hết. Vẻ đẹp ẩn dấu, mày ở đâu?
Hihi, đó, lại điên rồi, Mùa Đông.