Thư Gửi Anh

Thư gửi Anh

Anh ơi, có điều này em muốn nói thật to với anh nè: EM – HẾT – THƯƠNG – ANH – RỒI!

Hihi, ngộ nhỉ? Em ra sao thì kệ em, mắc cái chứng chi mà lại hét lên như thế nhỉ? Em cũng chẳng biết mình bị cái chứng gì, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết. Thế thôi.

Em hết thương anh rồi, từ nay em sẽ không quan tâm đến anh nữa đâu. Vì thế, em sẽ không nhắc với anh rằng anh hãy giữ gìn sức khỏe, hay là phải giữ ấm nữa. Em cũng sẽ không cầu nguyện riêng cho anh được bình an ở một nơi xa xôi nào đó mỗi khi lên chùa nữa. Anh hãy tự lo cho mình nha. Hihi, nói thế thôi, nhưng em biết lúc nào anh cũng biết cách tự chăm sóc mình. Anh là người mạnh mẽ mà. Và lúc nào quanh anh cũng có gia đình và những người bạn tốt. Trước giờ, em biết thế, nhưng lúc nào cũng lo. Bây giờ sẽ không như thế nữa. Bởi em lo thì cũng chẳng được tích sự gì, chỉ tổ làm anh thêm bực mình. Và bởi vì em hết thương anh rồi, nên em sẽ không cảm thấy lo lắng nữa.

Anh biết hông, em đã từng nghĩ em hiểu anh nhiều hơn anh nghĩ. Thế mà cuối cùng em cũng phải thừa nhận với chính bản thân mình, em-chẳng-hiểu-gì-về-anh. Em-nghĩ mình đã thấy một-anh-trầm-lặng-và-cô-đơn trong một-khoảnh-khắc-đêm nào đó. Em-nghĩ… Em-nghĩ rất nhiều về những điều khác nhau, nhưng chẳng cái nào đúng cả, nói ra thật xấu hổ, hihi. Bây giờ nhận ra thì cũng đâu muộn, anh nhỉ? Rằng không có một-anh với một-phút-mong-manh nào cả. Rằng anh luôn là mặt-trời nhỏ mà mọi hoa hướng dương đều quay về phía anh.

Em không muốn là một hoa hướng dương như thế. Hoàn hảo quá. Mạnh mẽ quá. Em chỉ muốn quay trở lại là chính mình, không phải là một bông cỏ dại, chỉ là một cọng-cỏ-vô-danh thôi, nhưng hiện-hữu. Hiện-hữu, vâng, em khao khát thế. Em-đã luôn muốn hiện-hữu trong anh, nhưng bây giờ em lại khao khát mình hiện-hữu trong cuộc sống. Nhỏ nhoi, nhưng thật.

Em từng mơ ước, ừ, ai cũng có thể mơ ước mà, khi người ta đã hai-mươi-bốn-tuổi, về một gia đình bé nhỏ. Em sẽ nấu ăn, còn anh cùng con thì bò lăn ra sàn chơi trò chơi gì đấy, và rồi con sẽ bập bẹ gọi mẹ, vui sướng chỉ cho em xem cái nhà đồ chơi con vừa dựng lên. Cũng có lúc em nghĩ, mình sẽ ở một miền quê nào đấy, em sẽ làm vườn, còn anh thì đang sửa cái xe cho một cô bé học sinh nhỏ bị hư xe trên đường đến trường. Khi có thể, em và anh lại đi từ miền quê này sang miền quê khác chỉ để làm điều gì đó nhỏ nhoi nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc. Hihi, nghe mà sợ quá phải không anh? Không phải ai cũng làm được điều mà người ta muốn. Anh không thể sống như thế. Bởi anh đâu phải người quá bình thường đến thế, đúng hông? Cái ước mơ đó của em, nói ra thiệt xấu hổ, nó giống ước-mơ-bình-thường của những người-quá-bình-thường. Nhưng em cũng chỉ là một con nhỏ quá-đỗi-bình thường… Và người như vậy không thể xứng với anh, anh nhỉ?

Em không còn muốn tự đánh lừa bản thân mình. Em không còn muốn là một cô bé giống Noral Jones ngồi trong đêm và thầm thì: “I don’t miss you at all… I don’t miss you at all”. Em muốn thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Em muốn thoát khỏi hình bóng nụ-cười-của-anh…

Em không muốn ẩn mình trong đêm nữa. Cũng không muốn làm một cọng cỏ không có màu xanh. Em muốn hiện-hữu mà. Em sẽ bước ra ánh nắng ngoài kia, nhưng em sẽ không hướng về phía mà hoa hướng dương hướng về đâu. Em không phải là hoa hướng dương, em chỉ muốn là cỏ! Em sẽ quay lưng về phía mặt-trời-nhỏ. Em sẽ quay lưng về phía anh…

Em sẽ học cách dựa vào chính bản thân mình. Sẽ không dựa vào bờ-vai-anh-mà-em-tưởng-tượng nữa. Em cũng sẽ không khóc vì nhớ anh nữa. Em sẽ không nhớ anh nữa, vì em đã hết thương anh.

Em không muốn tiếp tục thương anh trong niềm vô vọng, để rồi một ngày nào đó, em sẽ oán trách anh, trách anh với lỗi-lầm-của-chính-em. Em muốn dừng lại, để tất cả chỉ còn lại những gì ngọt ngào nhất trong em.

Em sẽ bước ra thềm nắng ngoài kia, sẽ sống hết mình, không như cọng cỏ héo nữa. Em muốn sống như những gì mình suy nghĩ, bước tới phía trước chứ không phải đứng lại, ngoảnh về phía sau chờ một người nào đấy. Em muốn trở lại là mình, là con nhỏ ngốc nghếch, nhí-nhảnh-cá-cảnh, đúng như chính em. Em sẽ chẳng giấu mình nữa.

Và em biết ngày nào đó, em sẽ thấy tim mình rung lên rộn rã khi bắt gặp một ánh mắt lấp lánh của một-ai-đó nhìn em trìu mến. Và em biết sẽ có ngày, em sẽ thấy hạnh phúc tràn đầy với một-ai-đó, sẽ yêu thương người đó đến hết đời dù người đó sẽ giàu hay nghèo, dù người đó khỏe mạnh hay trở nên ốm đau. Một-ai-đó mà em sẽ luôn hãnh diện về anh ấy, về những điều nhỏ nhặt nhưng chân thật nhất của anh ấy. Em sẽ thấy một ngày, phải không anh? Và anh cũng thế, cũng sẽ tiếp tục đi tiếp con đường chông gai nhưng đầy nắng của mình với một ai đó bên cạnh. Xí mê, em lại quên mất rồi, em sẽ không quan tâm về anh nữa đâu, vì em đã hết thương anh rồi.

Thế, là như thế đó. Bởi đối với em mà nói, thương anh là một điều vô cùng quan trọng (dù đối với anh, không là gì cả, bởi anh đâu có thèm quan tâm, nhỉ?). Vì vậy, hết thương anh cũng là quyết định vô cùng quan trọng. Thế nên em viết thư này để nói với anh, em nói nhé: EM – HẾT –THƯƠNG – ANH – RỒI!

P/S:

-Thư này MĐ viết để gửi cho Anh. Những ai không phải là Anh, không còm măng nhé

-Thư này em viết gửi anh. Nhưng cũng không nên còm măng nhé, vì em biết thế nào anh cũng bảo: mừng cho em (hoặc là: mừng cho anh) hihi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét