
MÙA THU GIẤU EM
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em…
1. Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường thả xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang.
Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt:
- Anh lại đua tốc độ rồi phải không?
Tôi nháy mắt, thì thào:
- Có một cơn gió heo may đuổi theo anh bé ạ!
Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn:
- Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không?
Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu:
- Anh này ác ghê! Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao?
Tôi đưa tay, gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em:
- Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp!
Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt!
Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và đếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét) thỏ thẻ:
- Em không giận anh đâu! EM không giận anh đâu!
- Anh nhìn gì thế?
- Vết sẹo trên trán em. Xấu…dễ sợ!
Tôi vờ chun mũi. Em xịu mặt:
- Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được!
Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên:
- Em đang vẽ gì thế, bé?
- Con đường mùa thu, anh ạ!
Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe trên đại lộ ban chiều.
- Cái gì thế này, bé? – Tôi trỏ tay vào những chấm màu nâu sẫm trên các thân cây.
- Những vết sẹo của cây…
- Giống như vết sẹo trên trán em ấy hả?
- Không…- Giọng em bỗng chùn hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm – vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình, nhưng mà làm mình đau hơn nhiều.
Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em:
- Em biết suy tư từ bao giờ thế?
Em cúi mặt:
- Từ khi anh vô hình…
Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên.
Biết nói gì với em bây giờ?
Ngoài sân, trời không gió mà cây vẫn trút lá.
2. – Rồi sau đó anh nói gì với Thu? – Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh.
- Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo rằng rôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi...
- Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! – Phong hét lên, khóe miệng mím lại thành một vệt ngang giân dữ.
Tôi biết chứ. Dù tôi không nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm cảu em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: “ Em đợi anh suốt cả ngày dài”. Cũng có thể bắt đầu ừ cái ngày mẹ em theo dượng m sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: “Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh thôi…”, Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện tình cảm em dành cho tôi như thế.
“Và anh đã quay đi?”
Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay với bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn, em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em.
Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi…
gh
Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng như vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu.
“Anh ơi, hay chưa này?”. Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy…
Từ hôm ấy, em không còn chờ đôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hóa. Tôi chạy xe đến Nhà văn hóa, hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình…
Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như vừa cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở cổng Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy, Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người…
3. “Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?”. Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình trong hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mở một làn sương mỏng:
- Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh…
Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa…
Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi…
Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào buổi chiều gió heo may xao xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: “Thu nhờ tôi gửi cho anh…”. Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:
Tránh đừng động vào cây – mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi…
4. Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi trò chơi đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh mắt như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thầm thì: “Có em trên đó không Thu?”.
Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tô nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.
Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không, cô bé?
(Uyên Phương)
Một câu chuyện thường thường, theo đúng chuẩn Hàn Quốc chuẩn, nhỉ? Ừ, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại chép ra đây nữa. “Mùa thu giấu em” là cái truyện được nhất trong tập truyện ngắn mới đọc xong. Mấy chục câu chuyện yêu đương tuổi mới lớn cứ nhàn nhạt trôi qua. Kiểu đối đáp, nhớ thương, giận hờn của cái tuổi ẩm ẩm ương ương sao mà…chán. Đáng đời lắm con, ai bảo cưa sừng làm nghé, đọc truyện tình cảm tuổi mới lớn làm chi, hixhix.
Ngẫm nghĩ, thấy cái tứ của câu chuyện này cũng…thương thương. Hừ, mình chẳng thích cái tông dịu dàng, yếu mềm, lãng mạn của mấy cô bé như thế này. Thích những cô nàng cá tính hơn. Nhưng con trai thì hình như thích ai đó cần bàn tay che chở của mình thì phải. Tự xét lại, thấy mình chẳng thuộc lại type nào trong hai loại trên, cứ bình bình thường thường thấy mà thương, huhu (lời thú nhận muộn màng .^__.^)
Mà thôi, bàn tiếp chuyện đã. Đôi khi người ta đánh mất nhau bằng những cách thật buồn cười. Biết một điều gì đấy rất quý giá với mình, nếu ví điều đó như những hạt cát nhỏ, người ta vẫn đặt những hạt cát ấy lên kẽ tay. Dù biết chắc những hạt cát sẽ rớt qua, từng hạt một, nhưng vẫn không kiềm lại hành động đó. Để khi hạt cuối cùng rơi mất, người ta mới thảng thốt giật mình. Kì lạ thật.
Maki bảo, người ta lạc nhau ở những ngã rẽ. Thế, có khi nào, người ta lạc nhau ở những điểm giao nhau không nhỉ?!?
Mình cũng không chắc…
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ.
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!”
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn…
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi…
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá…
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!…
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
“Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
(bản dịch của Bằng Việt)
6 nhận xét:
Nhỏ Mùa Đông thật lạ, tự dưng biến mất, rồi xuất hiện với một blog entry mới. Thật lạ như thế thì ko thể nào "bình bình thường thường thấy mà thương" được. :D
Đọc xong câu chuyện nhớ đến câu chuyện "Lá và Gió". (Đọc chưa Mùa Đông?). Tao ko thích những cô gái kiểu như thế này. Theo tao, trước khi nói thương người ta phải biết tự thương mình đã. Tao ko thích kiểu tình yêu làm đau chính bản thân mình. :) Nhưng mà tao cũng từng tự làm đau mình đấy thôi, Mùa Đông nhỉ? :P Mong cho mày sẽ ko bao giờ là cô bé kia...
@Chua chua cay cay:nếu không "bình bình thường thường thấy mà thương" thì chắc là "bình bình thường thơờng chẳng têể thương" phải hông? :-P
Có phải câu chuyện về Lá, Cây và Gió không nhỉ? Thật ra, biết thế nào là làm đau bản thân mình, thế nào là không? Người ta bảo: yêu người ta không nhất thiết là người ta phải yêu lại mình, chỉ cần biết ít ra tình yêu ấy lớn trong tim mình, thế là đủ. Nhưng mà tình yêu đơn phương thì cũng có lúc chạnh lòng...
Mày lo cho tao muộn rồi, Chi Chi ạ. Có lẽ tao đã giống cô bé kia mất rồi. Nhưng không thể có cái kết như thế, vậy thì câu chuyện của tao phải tốt hơn chứ, đúng không? Đừng có lo, nhé.:-X
Mà thật sự mún bít: theo mày thì Lá rời cây là vì đâu nhỉ?
@Dzịt: cũng có lúc, lúc người ta tỏ ra cứng rắn nhất cũng là lúc người ta yếu mềm nhất.
Doc xong bai nay, thuong wa di thoi be ah.
Tu dung lai thay, co be trong bai chang he yeu duoi chut nao, co chang la ga trai khong dam that long voi tinh cam cua ban than.De roi 1 ngay nguoi ta chot nhan ra, da danh mat thu quy gia nhat trong doi.
@Mùa Đông: mày có thể một mình phá hỏng tình yêu, nhưng ko thể một mình làm nên tình yêu. Cũng như mày có thể một mình quyết định ra đi. Nhưng mày ko thể một mình quyết định ở lại. Mùa Đông à, cây có muốn giữ lá, thì lá mới có lí do để ở lại. Lá có muốn ở lại, thì gió mới ko thể cuốn lá đi.
Yêu một người ko có nghĩa là người đó yêu mình. Nhưng tự làm đau mình mà người đó ko thèm trân trọng thì có đáng ko? Cho nghĩa là ko đòi hỏi nhận lại, nhưng cho vô điều kiện, mà người nhận ko thèm hay biết thì có đáng ko? "Hi sinh" là hi sinh cho cái gì có nghĩa. Ko phải mọi hành động "cho vô điều kiện" đều gọi là "hi sinh" đâu.
"Yêu người ta không nhất thiết là người ta phải yêu lại mình, chỉ cần biết ít ra tình yêu ấy lớn trong tim mình, thế là đủ". Theo tao, câu này để chỉ cho mọi người hiểu rằng khi bạn yêu người ta mà ko được đáp lại, thì ko nên lấy thế làm thất bại, làm chán nản, thù hận... Chứ ko ai lại đi khuyên một người nên yêu đơn phương cả. Vì "đơn phương" chưa bao giờ là hạnh phúc. Mà mọi người thì đều được "quyền mưu cầu hạnh phúc". Ai trong chúng ta cũng xứng đáng được yêu, được hạnh phúc, biết ko Mùa Đông :D
Dạo này, tao "nhiều chuyện" thật. Lại "nhiều chuyện" nữa rồi! Hi.. hi...
Woaaa
http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2005/10/05F5F0C3/
nghe thu bai nay xem. tui rat thik. co le moi nguoi nghe rui, nhung lau lau nghe lai de lam moi vay, Tang be Mua Dong.
@Chua Chua Cay Cay: nhưng cái sự "nhiều chuyện" của mày rất có lý, Chi Chi ạ. Chỉ có điều, may mắn cho ai nhận ra điều và làm được như vậy sớm thôi.
@Chồng: mùa đông ở quê mình, nhìn mùa đông qua cửa sổ, nghe nhạc Phú Quang, thêm một ly cafê nóng, không còn gì thích thú bằng, chồng nhỉ?
Đăng nhận xét