Hôm nay viết về cái gì nhỉ? Vỡ nhé.
Sáng nay, trong lúc rảnh rỗi, nhìn cái cửa gương trước mặt, tự nhiên cái cảm giác đó đến với mình. Hơi ngộ ngộ, có hình dung được không nhỉ, cái cảnh một điều từng rất quý giá với mình, cứ ví như một thiên thần xinh đẹp đi nhỉ, hiện ra rõ-ràng trước mắt mình, rồi bật vỡ tan, từng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn. Mà mọi thứ diễn ra cứ tự nhiên như chẳng có liên quan gì đến mình, mình chỉ giương mắt ếch ra mà nhìn thôi. Vô hồn đến mức ấy sao? Hay là tự trong tiềm thức, mình đã biết là điều quý giá ấy đang và sẽ chẳng là của mình nữa, chẳng liên quan gì đến mình nữa?!?
Trưa, anh Khánh ck gọi. Nghĩ mà thấy vui vui, người ta nghỉ đã gần tháng rùi mà bi giờ mới gọi, lại còn do bị nhốt trong kho mới gọi cho mình mới ức chứ :) Thật ra là giống mình ngày trước, gọi điện thoại và nhắn tin chuyện riêng là một điều xa xỉ, ngay cả nghe điện thoại cũng vội vội vàng vàng. Nhưng cái sự bận rộn đó cũng giúp mình rất nhiều: chỉ nhớ những gì đáng và nên nhớ, chỉ làm những gì cần thiết, biết quý trọng hơn từng giây của cuộc sống và nhất là chẳng còn thời gian đâu mà ngồi than vãn, trách đời trách người. Nên khi nghe ảnh nói bi h bị nhốt trong kho mới gọi cho mình được, mình chỉ thấy vui:)
Chiều, đợi Nu về, nhìn quẩn quanh cho hết giờ hết phút. Lại nghĩ :) Một đám mây chỉ là một đám mây. Cũng chính là đám mây đó, người ta có thể tưởng tượng ra rất nhiều thứ khác nhau. Nhưng có là thứ gì đi nữa thì vẫn có một điểm chung: cuối cùng cũng tan đi rất nhanh, rất nhanh...
Tối, làm kiểm tra gì mà chết cười. Lúc nào cũng vậy, cái khó ít người nhớ thì mình làm được, còn những cái dễ ơi là dễ, ai cũng nhớ và làm đúng thì mình lại không biết viết làm sao. Ôi, cái tật không tập trung.
Cái răng lại sưng. Nhớ lúc trước, cái răng "ngu" của mình bị sưng, sư phụ ngồi kể chuyện cái răng của sư phụ mà mắc cười. Giờ chẳng có ai an ủi lúc răng sưng hết, tự dưng nhớ sư phụ ghê.
Nghe hết cái đĩa của Secret Garden mà cảm xúc từ đẩu từ đâu cứ ùa về, buốt. Ngày trước thích SG là do cảm xúc của người khác dẫn dắt. Còn bây giờ, lại thấm thía từng bài theo cách riêng của mình. Mỗi bài là mỗi cảm nhận khác nhau của riêng bản thân mình về cuộc sống, về những điều đã qua. Nhớ cuộc gọi của anh Khánh lúc trưa, lại thấy lòng ngổn ngang trăm mối. Một niềm yêu thích chẳng thể nói thế nào, với ai, một hoài niệm xưa cũ cứ lảng vảng không rời. Tội nghiệp cô bé con bé nhỏ của chính mình...
Tối hôm trước, lại mơ thấy Nội. Có điều gì không ổn đang diễn ra với mình thế nhỉ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét