Ngày Thứ 3

Ừa, chưa muốn gặp lại. Cái hờn dỗi vô cớ ư? Cũng chả biết. Nhưng đã "làm công tác tư tưởng" cho mình rồi. Người không quan tâm, mình để ý đến người làm gì. Mệt xác.

Vẫn là một con bé quá ngây thơ (hay ngu ngốc). Chiều nay, sư phụ cho mình thấy cái điều chi hai nói là đúng. Mọi thứ không như mình nhìn thấy, không như suy nghĩ của mình. Cảm ơn anh :) Nhân tiện, thấy rất vui vì đã có thể gặp sư phụ trước khi lên đường, hìhì.

Thế là không kịp làm quà tặng mọi người rồi. Ừ, thì thôi vậy. Có khi nào, ra đi là chuẩn bị cho sự trở về tốt hơn. Ai mà biết được.

Cô bé ấy thật dễ thương, nghĩ sao nói vậy. Lúc đầu, mình thấy ngộ ngộ, nhưng rồi thấy thật dễ thương. Cô bé ấy có thể nói những điều cô bé cảm nhận: mọi người thương cô, cô là người tốt, làm được việc... Mình chưa bao giờ dám nói những điều đó. Thật ra là chưa bao giờ dám nghĩ những điều đó. Vì tự ti. Không tin vào chính bản thân mình. Thật xấu hổ.

Tối nay phải làm xong nhiều thứ. Sắp đi rồi mà sao công việc vẫn cứ tràn lan ra, hổng dừng lại được.

Mọi chuyện chưa kết thúc. Vẫn mơ mãi một giấc mơ...

P/S for the day: Tự dưng, cái giây phút ấy, mình nhớ đến "Chuyện thần tiên ở New York". I was born to finish your duet :) Vui vui cái giây phút một người chỉ cần ngân nga một giai điệu là người kia đã hát nên lời rồi. Như là không hiện trước. Như là phải thế, chẳng thể khác đi :)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét