Viết cho Ngày Thứ 10

Ngày buồn...

Sáng nay, nghe "Passacaglica" với sếp, only two, không có công việc gì xen vào hết. Sếp hỏi, nghe bài này liên tưởng đến điều gì. Mình bảo: Mất mát. Thế là sếp tròn xoe mắt mà nhìn mình, hìhì. Rồi nói chuyện, nhiều thứ, nhưng cũng từ những bản nhạc không lời mà ra.

Ừ, cuộc đời có nhiều sóng gió, không phải lúc nào muốn gì cũng được, nhưng sự mất mát cũng là một món quà của cuộc sống trao tặng mọi người. Hình như những ai đã qua những mất mát đều lớn nhanh hơn, trưởng thành nhanh hơn, và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có nhiều mất mát làm người ta cay đắng và chua xót, tất cả đều có thể trở thành cái quá khứ, cái của ngày hôm qua. Chỉ có một điều không bao giờ mất, và không bao giờ nên mất, đó là tình cảm giữa mọi người với nhau.

Thế mà, cái lúc sếp quay đi, sao mình lại không thể ngăn mình khỏi rơi nước mắt. Dạo này, nước mắt chảy nhiều gấp 3 lần ba năm qua cộng lại.

"Losses of life"...

Rồi lại ngồi 8 nhảm với Bờm, Bờm kể cho nghe cái chuyện nực cười về mình và Bờm mà mọi người đang đồn rùm beng lên (mà sao tui hổng bít ta, hix, lạc hậu, lạc hậu). Và đâu đó mọi người vẫn bàn tán rằng mình không chịu nổi ba ông ăn hiếp mình, nên bỏ đi. Thật ra mấy ổng "đì" mình là muốn mình grow thật nhanh. Không ai ngoài mình+3 ông thần này hiểu rõ điều đó. Ai cũng thấy mình nai lưng ra làm việc, nhưng chưa ai ngoài mình+3 ông anh này thấy 3 ông này đã bỏ thời gian rất nhiều cho mình, nhiều hơn cho tất cả những người khác. Mình hiểu tất cả những điều đó. Thật sự mình thương 3 ông này rất nhiều, mỗi người 1 tính nhưng đều là những ông anh tốt của mình.

Rồi nhớ lại những lần mình chụp hình mấy ổng, cứ được cái hình nào đẹp, mình ...xóa hết. Chỉ giữ lại những cái hình tếu tếu, mấy cái hình xấu xí lúc mấy ổng "xuất thuần" thui. Bi giờ sắp xa mấy ổng, lục lại cái đống hình, chả có cái nào ra hồn để giữ lại vẻ "đẹp trai" của mấy ổng, hìhì.

Hôm nay, bàn giao+tutor cho người mới, nhìn thấy sự hoang mang của cô bé. Y như mình ngày trước. Sao cái nào cũng nhiều, một việc phải làm tùm lum bước, mà toàn là những cái chưa thấy+chưa nghe bao giờ. Nhưng chỉ một thời gian sau, là mình thích liền mấy món "đồ chơi" đó, hìhì. Cố gắng nói rõ ràng và dễ hiểu cho cô bé+động viên nữa chứ. Mình không có khả năng nói cho người khác hiểu (xí hổ vô cùng), nhưng mình muốn được như 3 ông anh mình, cũng tận tâm như vậy khi nói về công việc.

Lại nói về ba ông này, bài học mình muốn mang theo lúc ra đi cũng là từ 3 ông nì. Ba ổng không nỡ nào từ chối khi mình háo hức muốn biết+tìm hiểu thêm cái gì đó. Nếu không có thời gian, mấy ổng sẽ bảo mình chờ lúc khác, nhưng vào lúc mình đã quên tuốt điều mình đã hỏi (hình như là chỉ sau vài tiếng là quên mất tiêu, hihi), mấy ổng vẫn nhớ và gọi mình lúc rảnh để tutor cho mình. Mình cũng muốn được như vậy, sau này dù làm gì, mình cũng sẽ không bao giờ từ chối những người muốn hỏi. Mình sẽ cố gắng (vấn đề là hổng biết ai thèm hỏi 1 con nhóc chả biết gì như mình không nữa, cái này mới quan trọng, hìhì).

Passacaglica - những điều thương yêu - có ngày nào gặp lại...?

Passacaglia
Thể hiện: Secret Garden

0 nhận xét:

Đăng nhận xét