My Last Day

Hôm nay là ngày cuối cùng. Theo đúng dự định thì ngày hôm ni mình chỉ đi lòng vòng, chọc chỗ này một tí, phá chỗ kia một tí, xía mũi dzô chụp hình lia lịa, và còn dự định là chào cả 3 ca mới dzìa cơ. Thế mà lên bù đầu bù cổ đến lúc về còn chạy không kịp. Rốt cuộc lại là my second last day cũng giống my first last day 6 tháng trước :) Không kịp thở và chào mọi người. Nhưng mà mọi người sẽ không trách đâu, chắc chắn thế. Nhưng rất chi là tiếc nuối cái dzụ chụp hình. Cả hình sư phụ+Bờm hêu cũng hổng có nốt. Huhu, kì vậy :(

Tự dưng, chỉ vì chuyện không đâu mà trở nên gượng gạo. Dạo này mình hay thế. Lại tự rút vào vỏ ốc của mình, nên khi chui ra đụng phải một cơn gió thoảng, lại vội vã rụt đầu vào. Ốc ơi là ốc.

Mình biết mọi người nghĩ gì về điều đó, nhưng mình không quan tâm. Nhưng sư phụ và Bờm hêu lại biểu hiện theo cách khác, đó là chỗ duy nhất cho mình 1 chút bình yên trong những ngày cuối.

A: Nếu biết trước rời một nơi bình yên và ấm áp để đi một con đường sẽ có nhiều đau đớn, người ta có đi không?

B: Không. Nếu biết đã sai thì không nên đi. Không được đi.

A: Tại sao không?

B: Tại sao lại đi?

A: Người ta không chỉ có một cái đầu. Người ta còn một có một con tim. Thế con thêu thân có biết khi lao vào ngọn đèn, nó sẽ chết?

B: Không! Khi biết vậy, nó sẽ không lao vào.

A: Cả con chim hót trong bụi mận gai

B: Cả nó.

Ừ, cả em nữa?!?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét