
Không biết có bị bệnh gì không, mà dạo này thắt lưng đau kinh khủng. Chắc sắp chết rùi. Amen, con lạy trời, cho con sống tới 40 tuổi hãy chết nha :)
Còn 11 ngày nữa thôi. Sắp đi rồi mới biết, mọi người cũng quý mến mình, chứ không chỉ là từ phía mình xem tất cả như anh em trong nhà. Vui. Nhưng cũng buồn, khi mà mấy "bà chị" trong phòng lại vẫn là những người ghanh ghét mình, đến cả giờ phút này. Trách mình chứ trách ai. Chắc là người ta ở củng chăn với mình nên biết mình có rận, hè hè. Mặc xác, không thèm quan tâm.
Hôm nay, cũng là ngày nhận được cả một tràng "cảm xúc" của mấy ông anh trong phòng. Tự dưng, cái cảm giác tội lỗi lại khiến mình áy náy. Hix, thật ra mình cũng đâu có muốn rời xa nới đó đâu. Mình cũng chẳng hiểu tại sao, mình lại yêu cái nới này như vậy. Từng cái van, từng cái bơm mình còn nhớ nữa là...
Mình không hối tiếc gì hết. Nhưng cảm xúc thì vẫn là cảm xúc. Và đối với mình lúc này, hình như chỉ có một từ: thương.
Cũng là hôm nay ngồi xóa mí cái "Sent items" trong Inbox, đọc được lại một cái mail mình đã gửi cho một người bạn, thấy hình như những gì mình mong ở bạn, bi h bạn đã có được. Thế mà lại cảm thấy một tí, một tí thôi, cái gì đó buồn buồn thoáng qua. Ừ, vậy đó. Và mình biết lý do của điều này, nên cũng chẳng ...
A cha, không biết nói làm răng để diễn tả cái đống hổ lốn trong lòng lúc này. Chợt (ừ, mọi thứ trong đời mình đều là "chợt") nhớ về chuyện của cây hoa Bồ Công Anh trong truyện Doremon. Ừ, chắc là cái cảm giác ấy.
Rời xa một nơi có nhiều tình cảm ấm áp, và không còn nguyên vẹn là đóa Bồ Công Anh xinh đẹp, chắc là đau lắm; nhưng cứ tan ra và bay đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ thấy mình ở một vùng đất mới, một khung trời mới, tươi sáng và bình yên.:)