Già

Hôm nay, ngày hình như có thêm tí nắng. Nên cảm thấy dễ chịu hơn một tí. Đúng thiệt là cái cây chết nửa xanh nửa khô, phải có mặt trời và nước mới dễ chịu. Pó tay.

Đi lạc vào blog của một cô bé trong CLB ngày trước, thấy dzui dzui ngộ ngộ. Là nỗi buồn khi đội bóng yêu thích+mấy anh cầu thủ yêu thích khi thua trận. Nhớ lại cái thời đi học của mình ngày trước. Cũng buồn, nhìn cái mặt sầu đời dễ sợ khi mấy anh Juve thua trận. Hehe, đến hết hồi học Đại học vẫn còn như thế. Còn bi giờ, mỗi lần nghe mấy ảnh thua, cũng thấy một chút hơi-khác-bình-thường, nhưng không đến nỗi. Thấy rồi nỗi buồn ngày xưa chả là gì so với những điều khiến mình buồn bi giờ. Những cái điều ngày xưa mình vẫn cứ nhủ: "Hổng biết mấy người lớn lo chi ba cái đó, sao hổng sống nhẹ nhàng như tụi mình có phải đỡ khổ hông". Và có một chút... khi thấy người ta lo toan những điều đó trong cuộc sống. Giờ, nhìn lại mình, cũng vậy thôi. Chắc là già rồi. Đúng là già rồi.

Bé Dzịt hỏi sao đóng blog. Đơn giản là những lúc như dzầy, mình rất hay nhiều chiện. Mà toàn mở miệng ra là than. Như cái đống blog entry gần đây nè. toàn than vãn. Mà than hoài mọi người nghe cũng nhàm, cũng bực. Thôi thì đóng cửa nhà, mình than một mình mình nghe vậy. Và thật ra là, không muốn show cái vẻ già nua+chút tuyệt vọng của bà già tuổi 25, hehe.

Lúc trưa, ngồi chọc anh Linh với anh Bờm. Anh Linh bảo: "Trời ơi, lo chi mà nhiều rứa Châu. Hồi đó, anh chả lo gì hết trơn á. Chứ nói chi chị phải lo. Trời ơi, con nhỏ này". Túm lại, sư phụ chỉ có kêu "trời ơi, trời ơi" thôi. Bờm hêu cũng thế. Nghĩ lạ ghia ta. Sao mình lại nghĩ đến những điều đó?!? Bờm bảo: It's time. Uhm, thì it's time. Ok, I already get ready for that. Let's depart :-P

Hổng biết nói sao với Bờm. Không biết là Bờm sẽ vui hay sẽ bực mình khi mình quyết định như thế. Thật sự không biết dự tính của ổng là gì nữa. Chỉ biết là mình vẫn thấy áy náy với Bờm nhất. Em xin lỗi, Bờm à.

Dạo này, thèm nhạc. Hồi trước, khi thấy mình đơn độc, hay hỏi một người tư vấn xem những lúc ấy sẽ nghe gì. Giờ thấy sao mà xa, mà lạ. Cũng là từ phía mình. Chẳng thể mở miệng ra, nói được lấy một lời tử tế. Càng lớn, càng tệ. Vì sao? Già mất rồi... Tối nay, nghe gì nhỉ?!?

Ngày mai, mai sẽ đến. Cũng như hôm qua, hôm kia. Rồi cũng như ngaỳ-mai-của-ngày-mai... Lạc đường mất rồi...

Ngày thấy mình đánh mất...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét