Sư phụ vẫn tưởng đó là quyết định nhất thời, là cái giận nhất thời của con nhỏ nóng tính.
Cũng tự dưng thấy khó xử. Mình không muốn ra đi khi còn quá nhiều thứ mình muốn làm, muốn bíêt. Nhưng cũng lại không muốn mình như một cái máy, cứ chui đầu vào làm, không thời gian đọc, không thời gian tìm hiểu chỉ vì mất thời gian làm ba cái thứ TPM không một chút added-value.
Và mình sợ. Con đường mình chọn phía trước mịt mù, không một ai ủng hộ, không ai đi bên cạnh. Ừ, đã nói không là ngọn cỏ lau úa vàng rùi mà, phải sống một mình chứ sao. Cái mình sợ là, chắc chắn ở đó sẽ chẳng có những người giỏi như sư phụ để mà biết thêm nhiều thứ, chẳng có thể làm những thử nghiệm táo bạo như ở đây.
Được cái này thì mất cái kia. Tiếc gì nhỉ?
Có thật sự mình mong muốn được sống một cuộc sống yên bình?!?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét