Bình Yên Trong Tâm Hồn




Không muốn viết cái entry này, bởi biết rằng khi viết những điều này, thì sẽ show mình ra một tí (còn gì là secret woman, hahaha) và chắc có ai đó bạn mình lại bảo mình lên mặt dạy đời thế này thế nọ. Nhưng mà mình vốn thế mà (chanh hỏi thấy ớn, hé hé) và cũng không biết nữa, lúc này thấy lòng yên lạ, và muốn viết, thế thôi.

Bình yên - là từ mình luôn mong mỏi cho mình và cho gia đình. Chỉ có 2 từ thôi, nhưng mà rất khó để có nó 1 cách đầy đủ nhất. Hình như đâu có cái gì hoàn hảo đâu, nên Bình Yên cũng thế. Hoặc là có lúc Bình Yên đã ở nguyên vẹn bên mình, nhưng mình thậm chí không hề nhận ra. Để rồi cứ thấy mình chông chênh mãi.

Bình Yên - cũng là 2 chữ mình muốn đến với bạn bè mình, kể cả những người hiện tại rất vui vẻ v2 đang tràn ngập hạnh phúc. Bởi sau cuộc chơi vui, thì ai cũng mệt. Nếu thấy lòng bình yên, sẽ lại trở nên yêu đời mà tiếp tục hưởng cuộc sống hạnh phúc.

Bình yên - là từ mình không chỉ mong nó đến với mình, mà còn luôn đi kiếm tìm nó.Đã có lúc tưởng mình đang bình yên, nhưng đó lại là những lúc sóng gió. Ai mà biết được thế nào...

Cuối cùng thì hình dáng Bình Yên ra sao mình cũng chẳng biết (bắt đầu nhảm, hihi), nhưng hình như bây giờ nó đã ở bên mình rồi. Là vì hình như mình đã biết yêu cuộc sống này hơn,yêu mọi người nhiều hơn, thật thế. Mình không còn kiếm tìm những gì hoàn mỹ, cũng không còn cho mình tốt hơn nhiều người, nên thấy yêu người hơn. Và bởi vì, bầu trời còn nắng, còn mây, còn mưa, và xung quanh thì còn hoa, còn cỏ, thế là cảm thấy thích thú khi quan sát mọi thứ xung quanh biến đổi từng giờ. Mình không còn tức giận trong im lặng+thành lời :-D (cái này có nguyên nhân và thuốc trị rùi, hìhì), cũng không để cho cảm xúc của mình nó nhảy lambada nữa (muốn nhảy, nó phải nhảy qua anh lý trí đã, hihi). Đó là bởi, mình không muốn những người mình biết và quan tâm đến mình làm mình buồn. Cũng không muốn mình hiện ra như 1 người lúc nào cũng chỉ biết có than vãn, ích kỷ và buồn tẻ.

Như sáng nay đây, trên đường đi làm, thấy một chú bị cụt hết 2 chân, hai tay cầm hai chiếc ghế lếch đi trên đường, thấy rất xúc động. Những người như vậy ở xung quanh mình nhiều lắm, nên lúc nào cũng phải nói với mình "Cố lên". Có nhiều người wen của mình, bảo mình cứng rắn quá, có người bảo ngựa non háu đá quá, có người bảo trâu bò, nhưng mà thật ra mình nói "Cố lên" không phải là cứng rắn với bản thân mình như bạn bè nghĩ. Chỉ là đó là lúc những hình ảnh như vậy chợt đến trong tâm trí mình. Mình còn may mắn quá.

Mình nghĩ mình quen Bình Yên khi biết nhìn cuộc sống nhiều hơn. Và khi nhìn cuộc sống, mình lại cảm thấy lòng trở nên vị tha hơn với mọi thứ. Nhưng mà là con người, ai chẳng có lúc buồn. Bạn bè vẫn là nơi mình tìm đến, nhưng không phải chỉ để than vãn về bản thân mình. Những lúc ấy, mình thích yên lặng nghe bạn bè nói hơn, mình thích tìm thấy niềm vui, hay sự điềm đạm ở bạn để mình cũng vui lây niềm vui đó.

Mình thích đi xe buýt (cái này nhiều người cười), nhưng mà mỗi lúc buồn mà có thời gian rảnh, mình lại treo lên xe buýt đi lòng vòng, hết đường này đến đường khác. Đến bi h thì cũng biết khá nhiều chuyến. Trên xe buýt, có nhiều "loại người", và cuộc sống thì hiển thị qua mắt mình 2 bên đường xe đi. Cũng có lúc khám phá ra những chỗ mà mình chưa bao giờ để ý đến. Đó có thể là những con hẻm nhỏ yên bình trong thành phố ồn ào bên con đường mà mình đi hằng ngày ấy, nhưng chưa bao giờ nhận ra. Cũng có thể đó là lúc thấy bóng người trong những ngôi nhà cổ kính mình thích mà mình chưa bao giờ thấy bóng người nào trong đó. Và hình như nỗi buồn cứ trôi tuồn tuột theo những vòng xe. Hay một lúc nào đó, ngồi trên xe, bắt gặp một nụ cười trẻ em hồn nhiên, thấy vui lạ.

Mình thích đi công viên. Lúc đầu, những lúc buồn, vào công viên để khỏi ai thấy cái mặt như đưa đám của mình. Bây giờ, vào công viên để thấy nắng, thấy gió, thấy cây và hoa, tất cả như bạn, có thể nói chuyện, có thể cười với chúng mà có ai nghĩ mình điên đâu :)

Mình thích đọc truyện con nít. Chuyện phiêu lưu của con nit+thiếu niên+anh lớn lớn thì mình lại càng thích. Mình tìm sự trong trẻo, không vướng bận ở những hình ảnh ấy, thấy sự lo lắng về cuộc sống của mình cũng nhẹ đi. Mình thích thế giới của phim ảnh (cũng tùy loại à nha), bởi ở đó cả cuộc sống bình thường lẫn cuộc sống thần tiên đều có cả. Và có cả nhiều người tốt, nhiều người xấu, nhiều người rất xấu, nên thấy đỡ sợ hơn khi bước ra đường.

Hóa giải nỗi buồn, giảm lo âu về cuộc sống, làm dịu cảm xúc của mình, chắc sẽ thấy Bình Yên, nhỉ?!?

Mà thiệt ra á, là tui xạo á. Thiệt ra là hiện tại tui có gì để mà lo, để mà buồn, mà tức giận đâu. Này nhé, không người iu: không hờn giận, đau tim; không nghề nghiệp cụ thể, nhưng mà sống với chị, được chi lo ăn, lo ngủ: còn cái gì để mà lo. Không có hờn giận, không lo lắng, thì lấy gì mà buồn. Không buồn, còn thấy được nhiều niềm vui từ cuộc sống (đi bơi với bạn Chua Cay, uống cafê với bạn Anu, đi công viên, đi xem phim... và ...) thì làm gì mà không Bình Yên, hahaha.

Note: Nhìn cái bức tranh này cũng khiến tui dzui nữa. Từng chi tiết nhắc với mình từng suy nghĩ từ lúc nhỏ mà mình tưởng đã bỏ quên đâu rồi, hihì. À, thú vui "tao nhã của tui nữa là lục lọi trên mạng những hình ảnh bất kỳ, rồi gắn cho chúng những tên mới. Vui lắm đó, thử xem.

Nhưng tóm lại, tui chỉ có 1 từ để phát biểu về cái sự Bình Yên của tui mà thôi: RẢNH!

Hehehe

3 nhận xét:

M-Virgo nói...

Roi em se binh yen.
Nghe bai Binh Yen diiiiiiii

MuaDong nói...

Hú hú, chưa kịp đọc cái còm măng của nhóc Eastboy thì con chuột trở chứng. Nhấn vô delete mới tiêu gòi. Sorry nhóc nhá

Eastboy nói...

=.= Cái đồ "Trâu già ham dzui" giờ thêm thành "Trâu già ham dzui lẩm cẩm bị Parkinson" :| Có con chuột thôi mà còn điều khiển ko xong, thế mai mốt còn mần răng được gì nữa =))

Đăng nhận xét