Bụi Trong Gió

Lại một câu chuyện tình. Những câu chuyện mình post lên đây, mình đều đánh máy cả, dù chúng có thể copy từ mạng và paste vào đây. Nhưng đó đã là thói quen rồi.

Câu chuyện này, cũng không có gì quá đặc sắc. Ấn tượng bởi cái gọi là ẩm thực (toẹt ra là đồ ăn thức uống) cũng khiến người ta liên tưởng đến những điều trừu tượng – chẳng hạn như là tình yêu. Khe khe. Nên post. Bệnh nghề nghiệp muh.

Và những câu văn nhẹ nhàng chứa những suy nghĩ của những người trẻ về tình yêu. Thấy cái gọi là tình yêu sao mà nhẹ như một làn khói. Làn khói nối hai ánh mắt nhìn lại với nhau, vương ở đó, rồi lại bay đi. Và thế là tình yêu kết thúc. À, không kết thúc được đâu. Còn lần kế tiếp. Khi nào là lần kế tiếp có là vấn đề quan trọng không, khi người ta vẫn tin rằng sẽ có lần kế tiếp.

Rồi lại nghĩ mọi người, mọi thứ cũng như hạt bụi. Theo gió đến, rồi cũng theo gió bay đi mất, chẳng để lại dấu vết gì. Kể cả những bon chen, tranh giành, sân si đời thường, tất cả làm cho con người hãnh diện, tổn thương, đau đớn… cũng sẽ biến mất khi mà người ta về với cát bụi. Nhưng mọi thứ vốn dĩ là thế, chả thể nào chỉ sống đơn giản như cây cỏ được, vì thế vẫn cứ đau đớn, vẫn cứ tổn thương.

Và khi mọi việc như là hạt bụi trong gió, mọi việc sẽ kết thúc.

Còn anh, tôi hi vọng, lần kế tiếp sẽ đến lâu vừa đủ-và nhanh vừa đủ-để anh có thể cảm nhận được sự cần thiết của người con gái ấy trong đời. Và hãy cho cô gái ấy thấy tình yêu của anh dành cho cô ấy, anh nhé.

KHI NÀO LÀ LẦN KẾ TIẾP

“Lần kế tiếp gặp lại, sẽ là mùa thu nhé”.

Đó là một ước định.

Người ta bỏ nhau đi, và bên cạnh nỗi buồn, người ta để lại cho nhau những ước định.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp?

Chuyển kể về những người yêu nhau thường có hàng trăm mở đầu, nhưng chỉ một kết thúc. Chuyện của chúng tôi cũng thế.

Tôi đang trôi bồng bềnh qua một giấc mơ xanh nhạt, và đôi mắt nâu sóng sánh hương cà phê của em níu tôi lại.

Vậy là tôi yêu em.

Một ngày, chợt nhận ra chỉ một đôi mắt không nối liền được hai giấc mơ.

Vậy là em xa tôi.

- Thiên Tư, một cà phê sữa cho anh nhé.

Em thích tự gọi thức uống cho hai ngưới, và lúc nào cũng là cà phê sữa cho tôi, sinh tố dưa hấu cho em. Thỉnh thoảng em hay gọi tên tôi bằng cả hai tiếng như thế, nghe dịu dàng như hoàng hôn.

- Tại sao là cà phê sữa cho anh?

- Vì đó là một thứ thức uống đầy tình yêu.

- Tại sao?

- Sữa yêu cà phê, em nghĩ thế. Yêu đến mức hòa tan màu trắng tinh khôi của mình vào màu đen huyễn hoặc của cà phê. Yêu đến mức hòa tan vị ngọt êm đềm cuả mình vào vị đắng nồng nàn của cà phê. Người ta uống cà phê sữa thành từng ngụm nhỏ, hương vị đọng mãi ở đầu lưỡi, cũng giống như tình yêu, chỉ một cái nhấp môi, dù qua đi rồi, nỗi nhớ vẫn dài.

Em nói đúng. Chỉ một cái nhấp môi, nỗi nhớ vẫn dài. Và cỏ dại mọc tràn, qua những miền kí ức.

Tôi nhớ gương mặt xanh lọc. Nhớ cổ tay gầy guộc. Nhớ rèm mi dài như một dòng sông. Nhớ nét cười thấp thoàng. Nhớ từng vệt buồn đọng lơ đãng trên ánh mắt, như váng sữa trên mặt cà phê. Tôi muốn khuấy tan nỗi buồn đi. Tiếng thìa kim loại va lanh canh vào thành tách, lặng câm.

Trường chúng tôi chỉ cách biển năm phút đi bộ. Thỉnh thoảng, hết giờ học, khi mặt trời đã lặn, em kéo tay tôi ra biển. Chúng tôi nằm trên bờ cát, nghe tiếng sóng rì rào như vọng từ một nơi xa xăm lắm. Ngay tầm mắt tôi, cả một biển sao lấp lánh thì thầm hát. Giọng em thoảng nhẹ:

- Em có cảm giác như mình là một hạt bụi trong vũ trụ. Một hạt bụi trong ngàn ngàn vạn vạn những hạt bụi tạo nên khoảng tinh vân mênh mông trên kia.

Hơi thở em nhẹ dần. Tôi không dám xoay mình sang nhìn em, sợ cử động của mình phá vỡ khúc hát ngọt ngào của đêm.

Và như thế đó, em trở thành một hạt bụi làm cay mắt tôi. Một hạt bụi duy nhất trong ngàn vạn tinh vân.

Từ ngày em đi, tôi nhìn những chiếc máy bay phát sáng lập lòe trên bầu trời đêm lâu hơn. Chúng giống như những ngôi sao di động. Nếu có một chiếc máy bay nào trong số đó chở em, nó sẽ băng qua bầu trời của tôi, băng qua đại dương, băng qua những miền sáng tối. Đến một lúc nào đó, nó có chở giấc mơ của tôi quay về không?

Em chưa bao giờ bảo tôi chờ em cả. Em vuốt tóc tôi, trìu mến hỏi.

- Anh có biết tên anh nghĩa là gì không, Thiên Tư?

- Nghĩa là gì?

- Là nỗi nhớ của trời. Nên em biết anh sẽ nhớ em lâu, vì tên em là Lam, là một phần của bầu trời.

- Thiên Tư, khi em đi, anh sẽ làm gì?

- Anh sẽ làm như bầu trời vẫn làm, bao la mênh mông, đủ mọi màu sắc, mùi vị, có mưa có nắng, có gió có mây, có sao có trăng, nhưng vẫn thiếu một chút sắc xanh.

Câu hỏi cuối cùng của em trước khi đi là một câu hỏi kì lạ

- Anh có biết tại sao em luôn uống sinh tố dưa hấu không?

- Anh không biết.

- Vì đó là một thức uống đầy tình yêu

- Tại sao?

- Dưa hấu bên ngoài luôn xanh tươi, chỉ cần vào vỏ, người ta không biết được bên trong quả dưa màu sắc đỏ trắng ra sao, mùi vị ngọt nhạt thế nào. Ngươi ăn dưa tuy ngon đến đâu, cũng phải mất công lựa hạt, nên không bao giờ nuốt được trọn vẹn. Nhưng sinh tố dưa hấu cũng giống như em vậy, khi dành riêng cho anh, thì luôn không còn lớp vỏ bọc bên ngoài, được xay nhuyễn ra, lọc hết hạt, có thể uống vào bằng ống hút, tự nhiên như anh hít thở, không nghi ngại, không đề phòng, không lưỡng lự.

Hình như em quên không nói với tôi một điều, mà khi nhớ em, vào quán gọi cho mình một ly cà phê sữa và một sinh tố dưa hấu, tôi đã phát hiện ra. Từng hạt nước li ti đọng bên ngoài ly sinh tố dưa hấu trông như những hạt nước mắt.

Anh không thể kể cho em nghe về thời Phục Hưng

Và cả kỷ nguyên của ánh sáng

Về những nhà khoa học làm thay đổi cả thế giới

Lọn tóc xoăn của họ vàng rực như mặt trời

Những bức tranh thần thánh

Tỏa sáng nỗi niềm của trần gian

Anh không thể kể cho em nghe tiếng gió trong cối xay

Nơi những cô gái nhảy múa bên đống rơm

Bánh mì nướng và rượu vang

Những chiếc váy xòe xoay theo nhịp chân

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp anh đã đi qua

Tất cả mọi người đều tự do dưới bầu trời

Họ ca hát về những giọt nước mắt trên má

Nụ cười tươi dệt bằng ánh trăng

Anh không thể kể cho em nghe

Về một anh chàng chăn cừu

Yêu một cô gái như yêu những vì sao trên thảo nguyên

Về những điều ước nguyện

Khi một ngôi sao băng vụt qua

Anh không thể kể cho em nghe

Những điều tươi đẹp nhất anh sẵn sàng bỏ lại

Để cho em là ánh sáng của anh

Để cho em là bầu trời của anh

Để cho em là rơm vàng và thảo nguyên của anh

Để cho em thay thế tất cả những điều kì diệu nhất

Anh không thể kể cho em nghe

Vì em đã đi rồi…

Vì em đã đi rồi.

Với lời ước định như một quà tặng.

Ví dụ như chúng tôi gặp nhau trong một ngày mùa thu.

Tôi sẽ ngồi trên bậc thềm nhà, tay khuấy một tách cà phê sữa thơm nồng.

Em sẽ ngồi cạnh bên, xoay xoay cái ống hút cắm trên ly sinh tố dưa hấu mát lành.

Và lần gặp kế tiếp, tôi vẫn yêu em.

Chỉ có một vấn đề nhỏ.

Khi nào là lần kế tiếp.

(Thạch Anh)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét