Style

Có những việc chỉ khi mình gặp nó, thấy nó, nghe nó, ngửi nó, cảm giác nó mới thấm thía à nha. Còn cái việc phát biểu chung chung về nó thì ai cũng có thể làm được, như là 1 chân lý vậy đó.

Thấm dần là vừa rồi em. Nếu vẫn còn kiên quyết tiếp tục, em sẽ phải nghe, phải thấy, phải cảm nhận nó khoảng 30 năm hoặc hơn nữa. Nên cũng phải học cách chấp nhận trong một mức độ nào đó đi là vừa, khekhe. But I really hate this style of working and those people, hiz.

Có những việc tưởng chừng như có thể giải quyết 1 cách đơn giản nhất, thì lại gặp nhiều rắc rối nhất. Như hôm nay chẳng hạn. Và lại thấm thía lời Sư phụ dạy ngày trước: Nếu không chịu khó đọc, sẽ hạn chế rất nhiều. Nhớ hồi đó, Sư phụ cũng list ra danh sách một loạt nơi làm cái ngành của mình mà lười đọc. Bây giờ thì thấy cái danh sách đó đã đúng 1/2 rồi. Sư phụ quả thật là tinh tường, hihi.

Thật ra, mình chả mún ngồi đó mà cãi già cãi non với cái bạn Tây dễ thương đó, nhưng công việc phải vậy thôi. Mà sao mở miệng đã thấy xấu hổ. Thôi thì, thở dài một tiếng mà rằng: "Ôi, đời là thế", khekhe. Sorry.

Sao mà tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá đi. Khaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaahhhhh

Không biết sai mà làm là 1 tội. Biết sai mà vẫn làm là double tội. Vậy mà vẫn làm, ahhh. Tội lỗi quá đi thôi.

Blog không phải là nơi chỉ để than thở. Nó còn là nơi ghi lại những điều mình cảm nhận, những điều mình thấy, cả những sai lầm, để nhắc mình phải tỉnh táo hơn, phải cố gắng hơn cũng như tránh được càng nhiều sai lầm càng tốt.

Vậy nhé, blog iu iu, ghi nhận lại nhé. Chấm hết. Hihi

Hôm nay lại nhớ sếp Hải và Sư phụ rồi, chắc tối nay lại 8 với Sư phụ thôi. Còn cái đĩa Inside I'm singing nữa, mình biết phải làm gì với nó rùi, hihi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét