0

Thế là tạm kết thúc những đêm thức trắng. Dạo này thấy mình làm việc đã có phần chậm chạp đi. Chắc là cái não của mình cũng cần overhaul như thằng nhóc Eastboy. Nhưng mà chuyện đó tính sau. Đã chuẩn bị đủ tài liệu cho ngày mai, tối nay đã có thể tự thưởng cho mình: sẽ là Bỗng dưng muốn khóc rồi thì sẽ đi ngủ sớm với Bunbun của mình, hihi. Cứ nghĩ đến thế thôi đã muốn ôm em Bunbun lăn ra rồi đây này.

Mấy ngày qua, người nó cứ thế nào ấy, chả muốn làm gì, chả muốn đụng đậy chân tay. Rồi thì cái đầu nó cũng có vấn đề theo: cứ như người không nhận biết gì mọi việc xung quanh, rồi tự nhiên lại cảm thấy 1 chút trống rỗng. Chắc là tại mấy hôm nay thức quá nhiều thôi, chứ không phải mình bị "chập" đâu, hihi.

Lúc chiều buông, đứng trên cầu Kiệu nhìn mưa rớt từng hạt xuống kênh Nhiêu Lộc lại thấy nhớ nhiều người, nhớ nhiều thứ. Nhớ lắm. Rồi thì tự dưng lại thấy có 1 chút tủi thân. Nhưng cái cảm giác này cũng nhanh chóng qua đi, đứng một lát lại thấy lòng lặng. Rồi lại thấy yêu đời. Ừ, thì thế, dù trời thì mưa và rất lạnh với 1 người ốm thì mình vẫn còn có áo mưa, còn áo khoác. Mình còn có thể tự lo cho mình. Còn trong cơn mưa này, bao nhiêu người ướt, bao nhiêu người đang cố kiếm sống trong cơn mưa chiều. Thế nên cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc quá

Nhưng mà cái cảm giác Nhớ thì vẫn nằm đây nè. Chắc là tối nay lại chui xuống gầm bàn ôm Bunbun và headphone thì gắn ở tai để giải quyết nỗi nhớ này thôi. Sẽ lại bắt đầu ngày mới bằng một nụ cười. Cố lên, bé-không-còn-bé

Đèn vàng ơi, tao nhớ và thương mày nhiều lắm. Tao đã có lần nói với mày rồi phải hông nè?

Bàng lá đỏ à, tao cũng iu mày nữa. Tao cũng đã nói với mày rồi phải hông nè?

Alex nè, tui thix anh lắm. Đã nói với cái ảnh của anh hàng trăm hàng ngàn lần rồi

Cả cái bàn cũ tróc hết cả sơn, cả cầu thang 4 cấp đi thẳng-quẹo trái-quẹo trái và quẹo trái, cả tủ sách cũ, cả cái antena trơ trọi một mình, cả ô cửa sổ trắng và cửa sổ xanh, mình cũng đã nói...

Nhưng còn cây hồng-24-bông mình chăm từng chút, bón phân tưới nước, mình chưa nói được với nó lời nào. Tao nhớ mày lắm, hồng-24-bông à. Tao nhớ mày thiệt á. Nhớ lắm.

...so close and yet so far way...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét