If came the hour, how can I...

Nội à, con nhớ Nội...

Có lần, khi con đang vuốt râu Nội, Nội hỏi: "Nếu mai ông mất đi, lấy râu đâu mà vuốt? sao cứ vuốt hoài?" Lúc đó, hình như mình còn vuốt chòm râu trắng bạc đó nhiều hơn và bảo: "Ôi, bao giờ tới lúc đó hãy hay. Còn lâu mà Nội"

Vậy mà cũng chỉ 4 năm sau, Nội đi...

Và con đã bắt đầu biết chấp nhận những mất mát trong cuộc sống. Đến thứ quý giá nhất trên đời của con là Ông Bà Nội, con còn không giữ được, thì có gì trong đời này tồn tại mãi đâu, Nội nhỉ? Và cuộc đời thì còn quá nhiều điều tươi đẹp, và hạnh phúc. Nhưng vẫn không thể ngăn mình thỉnh thoảng lại quay quắt với nỗi nhớ về ngày xưa Nội à. Cái ngày xưa con còn có Nội...

Đôi khi con vẫn tự mình hỏi mình: Nếu đến lúc đó, làm sao con có thể ?!? If came the hour, how can I...?

Như là chưa từng có giây phút của cái ngày hè cách đây 7 năm, Nội ơi...

Và hôm nay, con lại nhớ...

IfIf came the hour, if came the day,
If came the year when you went away
How could I live, I'd surely die
What would life be if you said 'goodbye' ?
How would I laugh, how could I love,
Could I believe in a God above?
How would I hope, how could I pray,
If came the hour, if came the day?
But you are here, lying beside me,
I watch you breathe, each rise and fall,
Without you near there would be,
Nothing at all.
If, in this world, all things must pass,
And we must raise the parting glass,
No words would ever come what could I say,
If came the hour, if came the day?
There'd be no music in my soul,
How could I dance - not you to hold?
How could I hear the violin?
There'd be no song I could ever sing.
But you are here, lying beside me,
I watch you breathe, each rise and fall,
Without you near there would be,
Nothing at all.
Now you awake, the dawn sweeps in,
I touch your mouth, I touch your skin,
How would I live, if you should go away,
If came the hour, if came the day?
How would I live, if you should go away,
If came the hour, if came the day...
If came the hour, if came the day?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét